Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 336 - Chương 336. Ly Trà Táo Đỏ!

Chương 336. Ly Trà Táo Đỏ! Chương 336. Ly Trà Táo Đỏ!

Nhưng trong không gian Linh Quang, lại có tới bốn vị quân vương đã biết....

Bỗng nhiên Hứa Thâm có cảm giác, không gian Linh Quang kia chính là địa điểm mà các đại lão đều tụ tập. Xem ra về sau, hắn cần phải sủi bong bóng (thảo luận, nói chuyện…) ở bên trong đó nhiều hơn một chút, tìm cơ hội để hiểu biết một chút tin tức của tầng lớp trên.

Hứa Thâm rời khỏi kho tư liệu, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Hắn nghĩ đến cuộc gọi lúc trước của Mặc Tiểu Tiểu, rồi lập tức bước ra bên ngoài hội Truy Quang, trực tiếp lên xe gọi lại cho Mặc Tiểu Tiểu. Vừa nắm được tin tức cô đang ở ngay tại tòa lầu số 17 của cục Khư Bí, hắn nhanh chóng lái xe quay về.

Rất nhanh, chiếc xe đã dừng lại ngay phía trước tòa lầu số 17.

Hứa Thâm xuống xe đi vào, lập tức nhìn thấy cô gái tóc ngắn Tiểu Mẫn phụ trách chiêu đãi trong phòng.

"Hứa đội?" Tiểu Mẫn vừa nhìn thấy Hứa Thâm, đôi mắt đã sáng ngời, có chút mừng rỡ, kêu lên một tiếng.

Từ một nữ đồng sự khuê mật (bạn gái thân thiết), cô biết được, sau khi Hứa Thâm rời khỏi biên đội số 17, hắn lập tức được bên trên thăng chức nhanh chóng. Chưa nói tới chuyện hắn được điều đến biên đội số hai, lần này hắn vừa hoàn thành một chuyện lớn của trong cục, nghe nói sẽ lập tức nhậm chức đội trưởng biên đội số một.

Có thể nói là một bước lên trời rồi.

"Còn chưa tan tầm sao?" Hứa Thâm cười cười chào hỏi.

Tiểu Mẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Mặc đội vẫn còn ở đây mà, ngài tới tìm Mặc đội ư?"

"Ừm."

Tiểu Mẫn lập tức chạy khỏi đằng sau quầy, giúp Hứa Thâm ấn thang máy xuống, nhiệt tình nói: "Mặc đội đang ở ngay trên lầu hai, Hứa đội, ngài có khát nước không? Đây là trà táo đỏ."

"À, cám ơn." Hứa Thâm tiếp nhận.

Thang máy vừa xuống dưới, Hứa Thâm vẫy vẫy tay tạm biệt cô ấy để lên lầu.

Hắn vừa bước vào lầu hai, đã nhìn thấy Mặc Tiểu Tiểu đang chờ đợi ở khu nghỉ ngơi trên lầu hai, và ngoại trừ cô ấy, còn có Tô Sương và bóng dáng của hai thanh niên khác.

"Hứa Thâm!" Mặc Tiểu Tiểu nghe được động tĩnh từ thang máy, đã biết hẳn là Hứa Thâm đến đây rồi. Cô mừng rỡ đứng dậy, chạy chậm đi tới.

Hứa Thâm cười nói: "Cô đã là đội trưởng, còn không ổn trọng (thận trọng, vững vàng, nghiêm túc…) như vậy?"

"Bớt nói mấy lời đó đi nha, cậu vừa rời đi được vài ngày, còn dám ra vẻ ông cụ non với tôi!" Mặc Tiểu Tiểu tức giận, ném cho hắn một ánh mắt xem thường.

Hứa Thâm vươn tay, chuyển ly trà táo đỏ trên tay qua: "Tiểu Mẫn biết là cô thích uống, nên đã chuẩn bị cho cô một ly."

"Cô bé Tiểu Mẫn kia thật hiểu chuyện." Mặc Tiểu Tiểu cũng không khách khí, bàn tay đưa qua đón lấy cái ly, chợt nhìn Hứa Thâm từ trên xuống dưới một vòng, mới nói: "Thế nào, đi động khư có kích thích hay không?"

Hiển nhiên, cô nhìn thấy Hứa Thâm đã bình an trở về, không còn chuyện gì để lo lắng nữa, ngược lại còn có tâm tình trêu ghẹo.

"Rất kích thích đó." Hứa Thâm cười cười.

À, với đám người Mặc Thanh Hạo kia, hẳn là tương đối kích thích ha....

"Cậu không việc gì là tốt rồi." Tô Sương đã đi tới, trên mặt mang theo mỉm cười. Tính cách của cô gái này hoàn toàn khác biệt với Mặc Tiểu Tiểu, trong khi cô bé kia động một cái là há to miệng, ồn ào, thì Tô Sương lại là người tương đối dịu dàng thục nữ.

"Đã làm hai người lo lắng rồi, tôi không sao." Hứa Thâm cười.

Mặc Tiểu Tiểu uống một ngụm trà táo đỏ, chợt bày ra vẻ mặt đứng đắn, nói: "Nghe nói lần này người dẫn đầu Mặc gia toàn quân bị diệt, nên khi mấy người các cậu rời đi, chỉ thiếu chút nữa đã bị Mặc gia khó xử, còn khiến Nghĩ Hậu phải ra mặt, có đúng hay không?"

Hứa Thâm không khỏi nhìn cô ấy một cái, không phải cô là người Mặc gia sao?

Vì sao khi cô nhắc tới Mặc gia, lại có vẻ xa lạ như vậy?

"Tin tức của cô rất nhanh nhạy đó." Hứa Thâm khẽ cười nói.

Mặc Tiểu Tiểu hừ nhẹ nói: "Thì tôi đi tìm Liễu lão đầu kia ép ông ta phải nói ra đó. Đã thế, ông ta còn muốn giấu giếm tôi."

"Liễu cục nào có già đến vậy?" Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, cục trưởng Liễu Tích Xuyên nhìn qua chỉ chừng bốn, năm mươi thôi, sao lại thành lão đầu rồi?

"Không nhắc tới ông ta nữa." Mặc Tiểu Tiểu lôi kéo Hứa Thâm đi vào khu nghỉ ngơi ngồi xuống, lại nhìn qua hai thanh niên đang tỏ ra khá căng thẳng, rụt rè bên cạnh, nói: "Còn thất thần gì chứ? Hai người đi rót nước coi, còn có đồ ăn vặt, đúng, mang tới đây những thứ mà tôi vừa mua mấy ngày hôm trước nữa."

"Tôi không ăn đồ ăn vặt." Hứa Thâm cười khổ, vội vàng xua tay với hai người kia.

"Ăn ngon lắm mà." Mặc Tiểu Tiểu nói.

Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, nói: "Tôi đến đây chỉ muốn báo cho các cô biết một tiếng, là tôi không sao, coi như thuận tiện nhìn xem tình huống hiện giờ của hai người. Thấy hai người không việc gì, tôi cũng an tâm."

"Chúng tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nhiều nhất là trong cục bố trí cho thê đội thứ hai chúng tôi đi giải quyết sự kiện cấp C. Mà loại sự kiện này ấy à? Không cần bọn họ ra trận, chỉ một con tiểu khư cấp C thôi, tự tôi có thể đơn sát." Mặc Tiểu Tiểu kiêu ngạo nói.

"Đừng sơ suất, lỡ như tình báo sai lầm thì sao?" Hứa Thâm biết cô ấy cố ý nói mấy câu tràn đầy tự tin như vậy, là không muốn làm hắn lo lắng, chứ không phải do tính cách tự cao tự đại, bởi vậy hắn cũng chân thành nói một câu.

"Tôi sẽ có chừng mực." Vẻ mặt Mặc Tiểu Tiểu cũng thoáng hiện chân thành đáp lại, chợt cười hì hì nói: "Còn chưa hỏi cậu chuyện này đâu, cậu có biết tên của kẻ xui xẻo của Mặc gia bị chết ở động khư kia là gì không? Hoặc là có nghe thấy những người Mặc gia khác xưng hô với hắn như thế nào không?"

“Bọn họ gọi hắn là Mặc Thất Gia."

Trên thực tế, ngoại trừ hai lý do Hứa Thâm vừa nêu ra vừa nãy, hắn tới nơi này còn có một việc khác muốn tìm Mặc Tiểu Tiểu. Chính là muốn hiểu rõ tình huống bên trong Mặc gia, dù sao hiện giờ hắn cũng coi như đắc tội với bọn họ rồi.

Tuy Mặc gia còn không biết là ai đã chém giết Mặc Thanh Hạo, nhưng loại địch nhân dạng tiềm tàng như vậy, có thể hiểu biết thêm về bọn họ một chút vẫn tốt hơn không.

"Hoá ra là tên kia." Mặc Tiểu Tiểu thầm giật mình, chợt vỗ nhẹ đôi tay nhỏ bé, cười nói: "Chết thật là tốt!"

Hứa Thâm biết rõ còn cố hỏi, nói: "Cô rất quen thuộc với hắn sao?"

Bình Luận (0)
Comment