Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 337 - Chương 337. Hắn Đã Có Tư Cách Nói, Bản Thân Có Thể Che Chở Cho Người Khác Rồi…

Chương 337. Hắn Đã Có Tư Cách Nói, Bản Thân Có Thể Che Chở Cho Người Khác Rồi… Chương 337. Hắn Đã Có Tư Cách Nói, Bản Thân Có Thể Che Chở Cho Người Khác Rồi…

"Đồ ăn vặt của anh đây." Đúng lúc ấy, thanh niên bên cạnh chuyển tới một gói bánh bích quy.

"Cám ơn." Hứa Thâm bị ngắt lời, hắn tiếp nhận bánh bích quy, chợt tiếp tục nhìn về phía Mặc Tiểu Tiểu.

"Cũng được." Mặc Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn thanh niên, trong lòng cũng ý thức được nơi này không thích hợp để đàm luận sâu về chuyện của Mặc gia, chỉ đơn giản nói: "Chờ lát nữa tôi lại nói với cậu về chuyện này, cậu có biết hắn chết như thế nào không? Có phải chết thực thảm hay không?"

Tôi biết nhưng tôi không thể nói.... Hứa Thâm nghĩ đến thi thể bị chặt nát thành từng khối của Mặc Thanh Hạo, tựa như… hẳn là… cách chết này khá là thê thảm.

"Không biết, hẳn là hắn bị cổ thi quấn chân nên không trở về được." Hứa Thâm nói.

"Hừ, dù sao hắn cũng không trở về, khẳng định sẽ phải chết ở bên trong, Thái Nguyên gia gia sẽ không đi cứu hắn...." Mặc Tiểu Tiểu hừ nhẹ

"Ừm?"

"Không có gì, dù sao tên đó cũng là ác nhân. Nào nói tôi nghe đi, lần này cậu đã được gặp Nghĩ Hậu hả? Nghe nói Nghĩ Hậu là một vị quân vương phi thường xinh đẹp. Lúc trước cô ấy còn được quân vương khác theo đuổi nữa đó." Mặc Tiểu Tiểu hưng trí bừng bừng nói.

Cô thật nhiều chuyện.... Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì: "Có gặp nhưng chưa trông thấy mặt, cô ấy đeo mặt nạ."

"Èo… thật là đáng tiếc." Mặc Tiểu Tiểu lộ vẻ mặt tiếc hận.

Hứa Thâm lườm cô ấy một cái. Tôi là con trai còn không cảm thấy đáng tiếc, cô là con gái mà ở đó than vãn cái gì?

"Nghe nói cậu sẽ lập tức được điều đến biên đội số một đảm nhiệm chức vị đội trưởng. Thế nào, chắc đội của cậu đang thiếu đội viên ha? Nhanh đi nói với Liễu cục bảo cậu cần tôi đi, cho tôi đi làm phó thủ của cậu, thế nào?" Mặc Tiểu Tiểu vừa chuyển đề tài, hai mắt đã tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm.

Hai thanh niên cầm đồ ăn vặt bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ lập tức nhìn qua thiếu niên trước mắt, thoạt nhìn đối phương còn nhỏ hơn hai người bọn họ vài tuổi mà …

Tuy bọn họ cũng biết đối phương từng là đội viên của biên đội số 17, nhưng không nghĩ tới, hiện giờ người ta lại sắp nhậm chức đội trưởng biên đội số một rồi.

Đây chính là vị trí đệ nhất nhân không cần phải bàn cãi trong cục đó!

Tô Sương cũng mang theo vẻ mặt hâm mộ nhìn Hứa Thâm, nói: "Tôi cũng nghe Tiểu Tiểu nói như vậy, đáng tiếc thực lực của tôi quá yếu, không thể giúp cậu được."

"Cô ở lại biên đội số 17 này không tốt hơn sao?" Hứa Thâm nói: "Cũng an toàn hơn nữa."

"Nhưng chả có gì thú vị cả." Vẻ mặt Mặc Tiểu Tiểu đầy bất đắc dĩ, buồn rầu nói: "Rõ ràng là tôi đã nói cho bọn họ nghe, ở quanh đây có rất nhiều khư. Cậu xem kìa, hiện giờ trên vai bọn họ còn có khư đang nằm úp sấp đó. Vậy mà bọn họ nghe không hiểu. Cả lúc chiến đấu cũng thế, tôi đã nhắc nhở bọn họ rồi, nhưng bọn họ cứ không nghe. Haizzz… tôi làm đội trưởng cũng chả có gì thú vị, chỉ có thể tự mình ra tay làm việc mà thôi."

Đây là vấn đề ở cô mà, đâu phải tại người ta.... Hứa Thâm có chút đồng tình nhìn hai thanh niên với vẻ mặt ủy khuất đang đứng bên cạnh.

Bọn họ gặp phải một vị đội trưởng chuyên phản ứng thái quá như vậy, thật sự là một loại tra tấn tinh thần.

Nhưng… chuyện này cũng không trách Mặc Tiểu Tiểu được.

Đó chính là năng lực của Mặc Tiểu Tiểu hiển lộ ra ngoài, mới khiến thế giới trong mắt cô khác với người bình thường như vậy.

Hứa Thâm khá hiểu loại cảm giác này.

"Được rồi, chuyện này để nói sau đi." Hứa Thâm cũng không từ chối.

Trên thực tế, điều Mặc Tiểu Tiểu tới biên đội số một, cũng tốt cho cô ấy hơn, vì có hắn ở bên cạnh chăm sóc.

Với thực lực ở hình thái thứ hai như hiện giờ, hắn đã có tư cách nói, bản thân có thể che chở cho người khác rồi.

"Cậu nhất định phải nói với Liễu lão đầu nhé." Mặc Tiểu Tiểu bĩu môi nói.

Hứa Thâm nhìn về phía Tô Sương, nói: "Nhưng cô đi rồi, ai sẽ chiếu cố Tô tỷ?"

"Tôi sắp về hưu rồi.” Ánh mắt Tô Sương hiện lên nụ cười, dường như còn ẩn chứa một chút dịu dàng nào đó ở bên trong, nhưng ánh mắt dịu dàng của cô ấy chỉ xuất hiện trong lúc nhìn chăm chú vào thời gian (nguyên văn là thời quang 时光, từ này chỉ khoảng cách thời gian???), tựa như cô ấy vừa trông thấy một thứ gì đó làm bản thân mềm lòng ở bên trong.

"Về hưu?" Hứa Thâm ngẩn ra.

"Đúng vậy, tôi sắp gom góp đủ tiền rồi." Tô Sương nhẹ giọng nói.

Mặc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn cô ấy một cái, hừ nhẹ nói: "Nhưng trả giá quá lớn."

Sắc mặt Tô Sương khẽ biến, nụ cười trên mặt hơi lộ ra vài phần miễn cưỡng. Cô hít sâu một hơi, nói: "Nhưng với tiềm lực của tôi, có thể tiếp tục sống sót đã không dễ dàng. Rất nhiều đội viên thê đội thứ hai còn chưa thể chịu đựng được tới lúc về hưu."

Hứa Thâm lập tức nghĩ đến một vài hình ảnh nào đó, trong lòng hắn thầm than…

Nhưng hắn cũng biết mỗi người có con đường riêng của mình. Lúc trước khi bọn họ cần hắn, hắn bất lực, nhưng tới hiện giờ, khi hắn có đủ năng lực để vươn tay trợ giúp rồi, đối phương đã lên bờ (có thể hiểu là tìm được nơi chốn ổn định).

"Sau khi về hưu, cô dự định làm gì?" Hứa Thâm hỏi.

Trong ánh mắt Tô Sương mang theo một chút hào quang nào đó, nói: "Tôi định tới nội thành. Đến lúc đó, có khả năng sẽ phải ủy thác cho hai người chăm sóc con gái Chu đội, tôi không thể đưa cô bé cùng đi."

"Đi nội thành?" Hứa Thâm khẽ nhíu mày.

"Tôi hi vọng có thể rời xa nơi này, rời xa khư, một lần nữa bắt đầu cuộc sống." Tô Sương nhẹ nhàng cười nói, trong đôi mắt ẩn chứa một tầng quang mang khát vọng, thực mỏng manh, nhưng cũng thực lóng lánh.

"Nhưng nội thành chưa chắc đã là nơi tốt lành." Mặc Tiểu Tiểu nhíu mày nói.

Hứa Thâm nghĩ đến đủ loại chuyện từng xảy ra trong khoảng thời gian này, hắn khẽ gật đầu nói: "Có một vài thứ chỉ hào nhoáng bên ngoài, nhưng chân chính đào sâu vào bên trong lại chẳng khác nhau là mấy."

Tô Sương thấy Hứa Thâm cũng nói như vậy, vẻ mặt có chút do dự, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn lắc lắc đầu, nói: "Nghe nói bên kia trật tự rất tốt, luật pháp vẹn toàn. Tôi lại chỉ muốn an phận thủ thường, có lẽ không sao đâu."

"Biết là như thế, nhưng muốn an phận thủ thường, cũng rất khó." Mặc Tiểu Tiểu lắc đầu.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn Mặc Tiểu Tiểu một cái, cô ấy bị Mặc gia ném đến nơi này, hiển nhiên cũng có nguyên nhân sâu xa.

Bình Luận (0)
Comment