Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 338 - Chương 338. Thượng Vị Giả!

Chương 338. Thượng Vị Giả! Chương 338. Thượng Vị Giả!

"Cô thật sự quyết định rồi sao?"

"Ừm." Tô Sương dùng sức gật đầu.

Hứa Thâm thấy vậy, cũng không tiếp tục khuyên nhiều hơn nữa, Lại nói, có thể an phận thủ thường sống hết một đời, cũng là tâm nguyện của rất nhiều người khác.

Bọn họ tiếp tục hàn huyên thêm một lát về chuyện trong cục, Hứa Thâm nhận ra thời cơ hôm nay không tốt, cũng không tìm Mặc Tiểu Tiểu hỏi chuyện của Mặc gia nữa, chờ sau có cơ hội lại nói cũng được.

....

....

Mấy ngày sau, trong cục cử hành nghi thức truy điệu.

Phần đông nhân viên trảm khư, trừ những người đang chấp hành nhiệm vụ, đều có mặt tại nghĩa trang trảm khư.

Nơi này chôn vùi từng dãy mộ bia kéo dài tới vô tận, mọi người đứng đằng trước tấm bia của Ba Diệp và hai vị đội viên của biên đội số một, lòng đầy thương tiếc.

Trừ Liễu Tích Xuyên, các trưởng phòng, khoa trưởng của văn khoa khác trong cục cũng có mặt đầy đủ.

Hứa Thâm cũng gặp được vị Trần khoa trưởng lúc trước từng có xích mích với hắn, nhưng ánh mắt hắn không có dừng lại trên người đối phương quá nhiều, tựa như ân oán lúc trước đều đã qua đi.

Ngược lại, khi Trần Dung nhìn thấy Hứa Thâm, trong lòng gã thầm hừ lạnh một tiếng. Gã biết chuyện Hứa Thâm sắp thăng chức, cũng biết Hứa Thâm đã đột phá hình thái thứ nhất, sẽ trở thành trảm khư giả tọa trấn cục Khư Bí trong tương lai.

Gã cũng không xác định được, rút cuộc Hứa Thâm có ghi hận chuyện lúc trước hay không, nhưng vẫn không có ấn tượng gì tốt với hắn, thậm chí còn âm thầm tiếc nuối, vì sao trong danh sách những người không trở về lần này, lại không có Hứa Thâm.

Chờ lễ tưởng niệm chấm dứt, trừ những nhân viên trảm khư bình thường, mấy quan chức có địa vị quan trọng và đám đội trưởng, cùng với những người sắp được đề bạt lên làm đội trưởng như Hứa Thâm, lại ngồi chung một bàn tiệc.

Trong bữa tiệc, Liễu Tích Xuyên có nhắc nhở một vài hạng mục công việc quan trọng trong cục, cùng với đó là phương hướng phát triển trong tương lai, và tư tưởng trung tâm của cục Khư Bí.

Những nhân viên có chức vụ trong người khác, cũng quây quần chén tạc chén thù, hàn huyên ôn chuyện với nhau.

Ngoại trừ lời dạo đầu còn nhắc tới những nhân viên trảm khư đã hy sinh, phần sau của bữa tiệc đã hoàn toàn trở thành một bức tiệc rượu, và phần lớn những câu chuyện của mọi người đều xoay quanh vài chủ đề khác.

"Hứa đội, lâu lắm không gặp, chuyện hiểu lầm lúc trước, Hứa đội đừng để ở trong lòng." Trần khoa trưởng chủ động tới tìm Hứa Thâm, mang theo vẻ mặt tươi cười kính rượu.

Hứa Thâm mỉm cười, cũng đáp lễ nâng ly uống một ngụm: "Trần khoa trưởng khách khí rồi. Về sau này, chúng ta đều làm việc trong cục, các ông phụ trách công việc bên trong, chúng tôi phụ trách chiến đấu bên ngoài, mỗi ngành đều tự quản lý phần mà mình phụ trách thôi."

"Hứa đội tửu lượng tốt, trí tuệ cũng thông minh, coi như chuyện mạo phạm lúc trước, hãy xí xóa toàn bộ đi." Trần khoa trưởng cười cười cũng uống một ngụm.

Kỳ thực do người khác khuyến khích, cuối cùng gã mới lựa chọn hạ mình một chút, đến chủ động giải hòa, cũng thuận tiện thử ý tứ của Hứa Thâm một chút.

Nếu Hứa Thâm biểu hiện lạnh nhạt, nghĩa là trong lòng hắn vẫn còn khúc mắc, đến lúc đó, gã chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi.

Tuy gã chỉ là văn chức, nhưng cũng là trảm khư giả giai đoạn đầu, không phải người bình thường khác. Tuy với thực lực của gã, tuyệt đối không thể đánh bại được Hứa Thâm, nhưng trên đời này có rất nhiều biện pháp không cần dựa vào vũ lực, cũng có thể giết người.

"Dễ bàn, mọi chuyện đã qua rồi." Hứa Thâm cười đáp lại.

Trần khoa trưởng thấy Hứa Thâm đã lựa chọn giải hòa, trong lòng thầm cười cười. Gã cho rằng Hứa Thâm này coi như thức thời, đồng thời cũng yên tâm xuống.

Lại nói, tuy gã vẫn có biện pháp của mình, nhưng trong trường hợp Hứa Thâm thật sự ghi hận, chuyện này cũng gây nên một chút phiền toái cho gã, dù sao đối phương cũng là hình thái thứ hai.

Nếu người ta thực sự muốn đối địch với gã, kết quả tồi tệ nhất chính là lưỡng bại câu thương, mà kể cả khi thắng, gã cũng chẳng đạt được một chút lợi ích nào.

Tiệc rượu chấm dứt.

Mọi người đều tự rời đi.

Ngày kế, Hứa Thâm bị Liễu Tích Xuyên gọi vào trong cục, ông ấy đưa cho hắn văn kiện chính thức nhậm chức.

Và ngoại trừ chức vụ đội trưởng biên đội số một, Hứa Thâm còn được thêm một chiếc huân chương vinh dự nhất tinh (một sao) của thành Bạch Nghĩ.

Dựa theo cách nói của Liễu Tích Xuyên, là ông ấy tới trước mặt Nghĩ Hậu xin thứ này cho hắn, coi như một chút bồi thường.

Mặc dù Cục Khư Bí ngấm ngầm có liên quan tới nội thành, nhưng bọn họ lại đặt trụ sở tại thành Để, bởi vậy vẫn thuộc về thế lực chính thống nằm dưới quyền quản lý của Nghĩ Hậu.

Cục Khư Bí trảm khư, coi như là trừ hại cho thành Để, lập được công lớn, cho nên khi bọn họ chém giết khư cấp B, đều sẽ đạt được huân chương vinh dự nhất tinh.

Nói về huân chương vinh dự , có lẽ người thường không biết khư là như thế nào, nhưng ai nấy đều biết hiểu tầm quan trọng của loại huân chương này.

Hứa Thâm nhận lấy huân chương vinh dự, chợt cảm giác có chút phỏng tay. Hiện giờ khi hắn đối mặt với nụ cười hiền lành của Liễu Tích Xuyên, càng cảm thấy khó có thể mở miệng nói lời từ biệt…

"Những người có thể nhận được chiếc huân chương vinh dự này đều là anh hùng của thành Để, hi vọng trong tương lai, cậu cũng có thể trở thành tấm gương sáng cho vô số con dân thành Bạch Nghĩ noi theo, và một lòng bảo vệ dân chúng thành Để.” Liễu Tích Xuyên cười nói với Hứa Thâm: "Quá đoạn thời gian nữa, phủ Quân Vương Bạch Nghĩ sẽ phái người tới đo kích cỡ, rồi dựng một bức tượng điêu khắc cho cậu. Về sau này, cậu sẽ chân chính bước vào giai cấp thượng lưu của thành Để."

Hứa Thâm cảm nhận được tầm quan trọng của tấm huân chương này, hắn hơi hơi gật đầu đáp lại.

Ân tình quá nặng, ngược lại đã khiến hắn không thể nói nổi hai tiếng cảm ơn.

"Phần lớn những trảm khư giả của cục Khư Bí chúng ta, đều là người cơ khổ (hoặc là người mệnh khổ)." Liễu Tích Xuyên than nhẹ, nói: "Bọn họ ngoài ý muốn bị cuốn vào sự kiện khư thú, lại không thể không trở thành nhân viên trảm khư, nếu vận khí quá kém, rất có khả năng sẽ là người đầu tiên ngã xuống, rất khó chịu đựng được tới lúc về hưu."

"So sánh với bọn họ, cậu khá may mắn. Đương nhiên may mắn chỉ là một phần, chắc chắn phải kể tới quá trình cố gắng của bản thân cậu nữa.”

"Nhưng hiện giờ cậu đã lên bờ. Tôi chỉ muốn cậu hiểu rằng, về hưu không phải là con đường duy nhất có thể thoát ly. Và hiện giờ, trảm khư cũng không còn là toàn bộ cuộc sống của cậu nữa. Cậu có thể đi kết giao bạn bè, sinh hoạt tại khu thành thị, biết được một vài nơi tốt đẹp của thành Để."

"Nơi này không chỉ có bầu không khí u ám và khư, cùng với đám người ăn xin, qua loa tạm bợ, nơi này cũng có hoa tươi và đàn bà, cùng với rượu ngon để thưởng thức!"

Hứa Thâm hiểu, từ sau khi đạt tới hình thái thứ hai, hắn đã nắm trong tay một tấm vé bước vào vòng tròn thượng vị giả.

Sau này, hắn không còn là công cụ giết chóc trảm khư đơn thuần nữa, thay vào đó, hắn có thể trở thành một "Con người", có quyền lựa chọn của riêng mình.

"Tôi hiểu."

"Ừm." Liễu Tích Xuyên khẽ gật đầu, nói: "Tôi giao biên đội số một cho cậu, trải qua kết quả thương nghị trong cục, chúng tôi đã quyết định tăng thêm một vị trí trong biên chế của biên đội số một, từ tổ 5 người biến thành tổ6 người. Cậu là đội trưởng biên đội số một, cũng là người có địa vị cao hơn những thành viên khác trong đội. Nếu ngày thường chỉ xuất hiện một vài nhiệm vụ nhỏ, cậu cũng có thể lựa chọn không ra mặt."

"Được." Hứa Thâm gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment