Chiếc xe dừng lại bên ngoài cô nhi viện.
Thoạt nhìn khu vực chung quanh nơi này tương đối hoang vắng.
Không cần Hứa Thâm phân phó, Cố Thu Phong đã lấy trang bị phá khư từ trong cốp xe ra, bắt đầu bố trí xung quanh.
"Tiến vào." Chờ trang bị phá khư khởi động, Hứa Thâm phân phó một tiếng, rồi dẫn đầu bước vào Khư giới.
Đám người Cố Thu Phong lần lượt theo vào.
"Còn người may mắn sống sót không?"
"Có, dường như con khư này hơi kém ăn, có khá nhiều người sống sót đã được giải cứu ra ngoài." La Hoa nói.
Bóng dáng Hứa Thâm xuyên qua bức tường trong hiện thực, tiến vào cô nhi viện.
Chỉ thấy bên trong yên tĩnh không tiếng động, bên trong những gian phòng dành cho đám trẻ nhỏ ở lại, đều không một bóng người, dường như cái cô nhi viện này đã bị ai đó dọn sạch cả rồi.
Hứa Thâm tìm thấy một chút vết máu còn lưu lại dưới mặt đất, bên trong một gian phòng ngủ nào đó.
Cả một nhúm tóc còn chưa bị ăn luôn.
Vách tường xung quanh màu xám trắng cực kỳ đơn điệu, chỉ ở cửa ra vào, có dán một ít chữ nổi dành cho người mù, đó là tấm bảng ghi lại giờ giấc sinh hoạt và nghỉ ngơi hàng ngày trong cô nhi viện.
Giờ nào phải rời giường, giờ nào phải ăn cơm, giờ nào phải đi ngủ, đều phải nghiêm khắc chấp hành.
"Vẫn là vụ dân tốt hơn, 8 giờ đã có thể đi ngủ rồi. Còn với chúng ta, 8 giờ mới là thời khắc cuộc sống về đêm chuẩn bị bắt đầu..." Cố Thu Phong nhìn tấm thời gian biểu trên tường, cười khẽ nói.
"Dường như ngoài cửa có kỳ hiệu của hội Hỗ Trợ Vụ Công, có lẽ nơi này chính là cô nhi viện do hội Hỗ Trợ Vụ Công đầu tư giúp đỡ." Hạ Tĩnh Tương nói.
"Phát sinh chuyện lớn như vậy, bọn họ không phái trảm khư giả đến giải quyết sao?" Diệp Thủ nghi hoặc nói: "Nơi này cũng được xem như sản nghiệp của bọn họ mà?"
"Có khả năng là người của bọn họ cần phải giữ lại dùng cho việc khác, bọn họ chẳng ham hố gì phần công tác có lợi ích nhỏ tí teo thế này đâu." Cố Thu Phong bĩu môi nói.
"Hẳn là sau chuyến đi tới động khư, đã khiến bọn họ thiệt hại nặng nề. Ở thời điểm trở về, tôi có để ý thấy đội ngũ của hội Hỗ Trợ Vụ Công chỉ có một nửa người sống sót." La Hoa tâm tư tinh tế, lúc tập kết chuẩn bị vào động khư, gã đã dành thời gian chú ý tới các thế lực khắp nơi.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, hắn cũng chú ý tới điểm này.
Lại nói, đúng là tham gia động khư, có người kiếm bộn, nhưng cũng có người thiệt hại lớn lao.
"Con khư này trốn đi đâu vậy, chẳng lẽ cần phải gọi nó mới chịu xuất hiện sao?" Cố Thu Phong nhìn Đông ngó Tây một hồi, có vẻ hơi mất kiên nhẫn nói.
Hiện giờ có Hứa Thâm ở bên cạnh, khiến cho lá gan của gã lớn hơn rất nhiều, lại còn nghĩ tới chuyện trực tiếp tạo ra tiếng động, dẫn con khư kia đến.
La Hoa nhìn về phía Hứa Thâm, nếu Hứa Thâm không ở đây, gã sẽ không đề nghị làm như vậy, nhưng có Hứa Thâm tọa trấn, hết thảy đều tiện lợi hơn rất nhiều.
"Tôi đã thấy nó." Ánh mắt Hứa Thâm đang chăm chú nhìn về phía một gian phòng ngủ nào đó.
Bên ấy, có một con khư thú cực lớn hình dáng giống hệt con cóc đang nằm úp xuống mặt đất, thể trạng chừng hai, ba mét, dáng người mập mạp, nhìn xa tưởng là cóc, nhìn gần mới phát hiện, hoá ra con khư này lại có dáng vẻ của một gã đàn ông cực kỳ mập mạp.
Ngay lúc Hứa Thâm nhìn thấy đối phương, con khư này cũng chú ý tới bọn họ, nó lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác.
"Mọi người qua rèn luyện đi." Hứa Thâm không tự mình ra tay, mà muốn để những người khác có cơ hội chiến đấu, nhằm tôi luyện kinh nghiệm bản thân đã tích góp được.
"Ách, nó ở đâu?" Mấy người khác nghe được lời nói của Hứa Thâm, cũng vội vàng nhìn theo tầm mắt hắn, nhưng rất nhanh vẻ mặt lại lộ ra nét nghi hoặc.
Hứa Thâm thoáng giật mình, sắc mặt hơi biến hóa một chút. Sau đó, hắn trầm thấp nói: "Lui ra phía sau!"
Mấy người đều nghĩ đến một tình huống cực kỳ đáng sợ, rồi sắc mặt tất cả đột nhiên biến sắc, ai nấy đều vội vàng lùi ra ngoài mười mét.
Chợt “Sưu” một tiếng, gã đàn ông giống như con cóc kia nhảy vọt tới.
Hứa Thâm nhíu mày, vẫn giữ nguyên tư thế bất động.
"Đi vào trong lòng ba ba đi..." Trên mặt gã đàn ông có hình dạng giống con cóc xuất hiện nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại càng khiến gã trở nên vô cùng dữ tợn.
Ngay trong khoảnh khắc gã tới gần, đột nhiên Hứa Thâm bùng nổ.
Tằng!
Một kiếm chém ra.
“Ông” một tiếng, kiếm phong chém ra âm bạo!
“Phanh” một tiếng, thân thể gã đàn ông có hình dạng giống con cóc lập tức nổ tung, bị chém thành hai nửa tại chỗ!
Máu tươi và nội tạng rơi rụng khắp nơi trên đất. Ngay lúc thân thể này bị chém đứt, mặt đất phía sau cũng bị khư lực đánh sâu vào, chặt thành một đường rãnh thật sâu, giống như một chiêu này có thể xuất ra kiếm khí, ngang dọc vẫy vùng.
Uy thế khủng khiếp này, khiến cho mấy người ở phía sau đều kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.
Đây là hình thái thứ hai sao?
Hứa Thâm nhìn bộ thi thể đã bị chém thành hai, còn đang không ngừng run rẩy trên mặt đất, sắc mặt hơi biến hóa một chút. Đúng là nó không phải cấp B...
Lúc trước, khi con cóc này tấn công tới, tốc độ và khí thế của nó đã làm hắn cảm nhận được tình huống có chút không đúng rồi. Nó không giống khư cấp B, đám tồn tại kia sẽ làm tóc gáy hắn dựng thẳng lên.
Nhưng dựa trên nguyên tắc cẩn thận làm trọng, hắn vẫn lựa chọn toàn lực ra tay.
Nói đến cùng, lỡ như con cóc trước mặt là một con khư giảo hoạt, biết che giấu thực lực, khả năng cao là hắn sẽ lật thuyền.
Kết quả, thực lực của đối phương là thật, không phải giả vờ...
"Vừa rồi mọi người không nhìn thấy con khư này sao?" Hứa Thâm vung kiếm, chém lên thi thể đã vỡ thành hai nửa của con khư dưới kia, cũng chém xuống nửa bên đầu của nó, lúc này mới thu kiếm lại, lui về phía sau, nghi hoặc hỏi mấy người La Hoa.
"Không." Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
Trên thực tế là trước khi Hứa Thâm chém chết con khư nọ, làm cho nó hiện thân, bọn họ vẫn chưa từng trông thấy bóng dáng của nó.
Hứa Thâm hơi hơi nhướng mày, xem ra con khư này cũng có chút năng lực ngoại tiết nào đó, hẳn là năng lực loại ngụy trang.
"Quên đi, nhặt xác thôi, Thu Phong, cậu đi tìm xem còn người sống sót gần đây hay không? Nhìn xem có bỏ sót thứ gì hay không." Hứa Thâm lắc đầu nói.
"Được."
Mấy người phân công nhau, nhanh chóng xử lý hiện trường.