Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 342 - Chương 342. Nhiệm Vụ Mới!

Chương 342. Nhiệm Vụ Mới! Chương 342. Nhiệm Vụ Mới!

"Vậy cùng nhau đi." Hứa Thâm đứng dậy.

Hạ Tĩnh Tương nhìn thấy trang phục tác chiến trên người Hứa Thâm, hơi ngạc nhiên hỏi: "Hứa đội đã sớm biết chúng ta sắp nhận nhiệm vụ sao?"

"Không, loại nhiệm vụ nhỏ này trong cục sẽ không cố ý cho tôi biết đâu."

Nhiệm vụ nhỏ... Khóe miệng Hạ Tĩnh Tương thoáng giật giật đôi chút.

Nhưng đúng là với Hứa Thâm hiện giờ, nhiệm vụ cấp C chỉ được coi như một nhiệm vụ nhỏ, chẳng qua với những đội viên như bọn họ, nhiệm vụ loại này vẫn có rất nhiều khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Có vẻ như bình thường Hứa đội đều mặc trang phục tác chiến?" Hạ Tĩnh Tương nghiêng người tránh một lối đi ở cửa, chờ Hứa Thâm đi trước, mới bước theo đằng sau.

"Ừm, bởi vì khi ra bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được khư, không mặc trang phục tác chiến sẽ rất nguy hiểm." Hứa Thâm nói.

Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương khẽ động.

Kỳ thực cô cũng biết điều này, chỉ là rất khó để cảm thấy thoải mái trong khi luôn mặc trang phục tác chiến trên người như vậy, dù sao trang phục tác chiến cũng quá ngột ngạt, cực kỳ không dễ chịu nếu dùng nó làm trang phục thường ngày.

Hai người xuống lầu, Hứa Thâm nhìn thấy đám người Cố Thu Phong đã chờ sẵn dưới lầu một, biểu hiện có chút tích cực.

"Hứa đội!" Mấy người bọn họ nhìn thấy Hứa Thâm, đều gọi to một tiếng, có vẻ cực kỳ tôn kính, không một ai bày ra cái giá đội viên lão luyện của mình nữa.

Cố Thu Phong vốn từng được Hứa Thâm cứu, gã cảm kích hắn từ tận đáy lòng mình.

La Hoa thuộc loại người có chỉ số EQ cao (khôn khéo, quảng giao, biết làm vừa lòng người khác…), tuy Hứa Thâm nhập đội khá muộn, nhưng hiện giờ hắn đã đột phá, không còn đứng chung một bậc thang với bọn họ nữa, bởi vậy gã cũng không tiếp tục gọi thẳng cái tên Hứa Thâm kia.

Suy cho cùng cũng là địa vị làm nên con người, dù trong thời gian ngắn, Hứa Thâm không cảm thấy cách gọi thẳng tên kia có điểm gì quái dị, nhưng trong lúc tất cả mọi người chung quanh đều cung kính với hắn, lại có người gọi thẳng tên ra… Có lẽ sẽ khiến người ta cảm thấy chói tai.

La Hoa am hiểu rất sâu sắc loại đạo lý này, và đó cũng là nguyên nhân khiến cho cuộc sống tại nơi này của gã luôn diễn ra thuận lợi.

Gã luôn tinh tế nhận ra bản thân mình đang đứng ở điểm nào, có địa vị như thế nào, rồi căn cứ vào đó để biết bản thân nên mở bản nhạc nào để nhảy cho đúng điệu, tuyệt đối không cao điệu (nghĩa bóng của từ này là phách lối, lên giọng nha), cũng tuyệt đối không tùy ý bắt chuyện lôi kéo, thông đồng.

"Hứa đội, anh cũng phải đi sao?" Diệp Thủ nhìn thấy Hứa Thâm xuống lầu, có chút ngoài ý muốn, nói: "Nhiệm vụ lần này chỉ cần mấy người chúng tôi là đủ rồi, nếu cả anh cũng đi, dường như có chút dùng dao mổ trâu giết gà đó."

Hứa Thâm cười cười, nói: "Vừa lúc tôi đang muốn bàn bạc với mọi người một chút, tôi đang định xin với cục trưởng, để trong cục cắt cử nhiều sự kiện cho chúng ta hơn, trừ phi là sự kiện cấp D, tất cả các sự kiện còn lại, tôi đều sẽ tham dự. Không biết ý mọi người như thế nào?"

Mấy người đều nghi hoặc nhìn Hứa Thâm, bởi vì với địa vị của hắn, đâu cần phải thường xuyên hoàn thành nhiệm vụ để tranh công?

Dù sao địa vị của Hứa Thâm đã sắp đi tới đỉnh điểm rồi, lại lên trên chút nữa chính là ngồi ở trên đùi cục trưởng đó.

"Anh muốn giúp chúng tôi tích góp công lao nhanh hơn sao?" Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương chớp động, cô ấy hơi hiếu kỳ dò hỏi.

Mấy người đều tỏ ra sửng sốt, nhưng rất nhanh, một luồng lửa nóng không khỏi bùng lên trong lòng, chỉ duy nhất một nguyên nhân này mới đủ để giải thích được hành động kia.

"Đúng là tôi có một chút ý tứ trên phương diện này, nhưng cũng có nguyên nhân xuất phát từ chính tôi nữa." Hứa Thâm cười cười, nói: "Tôi chỉ muốn bỏ thêm nhiều công sức hơn để hoàn thành nhiệm vụ trong cục, nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy cứ quyết định thế đi. Nhưng có điều tôi phải nhắc trước, trong vòng mấy tháng sau này, có khả năng công tác sẽ vất vả hơn một chút, chúng ta sẽ không có ngày nghỉ ngơi đâu."

"Không thành vấn đề, có Hứa đội dẫn dắt, đi làm nhiệm vụ có khác gì đi nhặt công lao đâu, chúng tôi cầu còn không được." Diệp Thủ cười nói.

Cố Thu Phong cũng cười nói: "Anh nói như thế nào thì chúng tôi làm như thế ấy, tôi không có ý kiến."

"Vậy đa tạ Hứa đội." La Hoa tỏ vẻ cảm tạ.

Hứa Thâm thấy bọn họ không có ý kiến gì, cũng cười nói: "Vậy quyết định như thế nhé.”

Sau đó, mọi người bắt tay vào chuẩn bị dụng cụ trước khi xuất phát, cũng như ăn mặc trang phục chỉnh tề, cả đội đồng loạt lên đường, La Hoa là người tỉ mỉ tinh tế, gã lập tức cầm bản đồ phụ trách chỉ dẫn, Diệp Thủ và Cố Thu Phong trước kia đều là đối tượng được cả đội chiếu cố, bởi vậy cũng không có biểu hiện gì, chỉ ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy thôi.

Về phần Hạ Tĩnh Tương, địa vị của cô ấy cũng tương đương vơi Hứa Thâm trước kia, là người có tiềm lực, cần được đào tạo sâu thêm, cũng nằm trong số những đối tượng được chiếu cố trọng điểm.

Bỗng nhiên lúc này, Hứa Thâm lại phát hiện trong khi không chú ý, hắn đã trở thành một gốc đại thụ, không còn phải dựa vào người khác nữa, ngược lại còn có người cần hắn đến che chở...

Chỉ tiếc, hắn không thể đến giúp Ly tỷ... trong ánh mắt Hứa Thâm xẹt qua một mảnh thâm trầm.

Rất nhanh, chiếc xe đã đến địa điểm khư tác loạn.

Ở bên trong một cô nhi viện, nằm trên đoạn đường xa xôi.

...

...

Mỗi ngày cô nhi viện đều ăn cơm rất đúng giờ.

Nhưng hôm nay, đã 8 giờ tối rồi, vậy mà tiếng chuông báo giờ cơm chiều lại chậm chạp không thấy vang lên.

Đợi cho đến 10 giờ, khi ta đói khát khó nhịn, đành phải từ trong phòng đi ra ngoài, thứ mà ta nhìn thấy chính là một dãy hành lang lạnh lẽo, không một bóng người...

Đêm nay lại ăn cơm trước giờ quy định.

Lúc năm giờ đã phải đến căn tin, dưới mệnh lệnh của mẹ, rất nhanh chúng ta đã bắt đầu được ăn.

Bỗng nhiên ta phát hiện ra, Tiểu Nguyên và Tiểu Bình cùng phòng vẫn chưa tới.

Ta hỏi mẹ.

Mẹ nói bọn họ sinh bệnh, phải đi bác sĩ khám rồi.

Chờ chúng ta ăn xong, mẹ đưa chúng ta đến một gian phòng hắc ám.

Nơi này rất xa lạ, ta thực sự sợ hãi, bên trong là một mảnh tối đen.

Bỗng nhiên ta nghĩ đến, trước khi Tiểu Nguyên và Tiểu Bình sinh bệnh, bọn họ rất thích rúc vào trong phòng, từng bị mẹ nghiêm khắc răn dạy một hồi...

Bình Luận (0)
Comment