"Tôi biết." Triệu Thanh Miên đẩy đẩy kính mắt, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Nhưng hiện giờ, tôi có ở lại trong cục cũng không còn ý nghĩa gì nữa, bản thân mình làm chủ mới là con đường đổi đời."
Sở Bạch xoay người lại, nhìn vị người trợ thủ cũ này, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Hiện giờ tôi đã là tồn tại hình thái thứ hai, chúng ta bắt tay vào thực hiện thôi. Sớm muộn gì trong tương lai, chúng ta sẽ phát triển trở thành thế lực lớn ngang ngửa với hội Truy Quang, dù không thể sánh vai cùng bọn họ, ít nhất cũng tốt hơn làm việc thay người khác nhiều.”
"Đúng vậy, nhân mạch mà chúng ta tích lũy từ lúc trước, tới hiện tại có thể phát huy công dụng rồi." Triệu Thanh Miên mỉm cười.
Sở Bạch cũng mỉm cười, ánh mắt gã xuyên qua lớp thủy tinh trên cửa sổ, nhìn về phương xa, trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe ánh hào quang: "Trong tương lai, ở thành Để này tất có một chỗ dành cho chúng ta!"
. . .
. . .
Ngày kế.
Hứa Thâm nhận được thông báo Triệu Thanh Miên về hưu, Liễu Tích Xuyên tự mình gọi cho Hứa Thâm, giải thích ngọn nguồn câu chuyện, ông ấy cũng tỏ vẻ Triệu Thanh Miên đã lập công lớn ở động khư, bởi vậy gã xin về hưu, ông ấy không thể khéo léo từ chối được, hơn nữa cũng phải cho Sở Bạch vài phần tình mọn.
Hứa Thâm tỏ vẻ hiểu được.
Liễu Tích Xuyên đề nghị sắp xếp một đội viên khác, nhưng bị Hứa Thâm khéo léo từ chối .
"Tôi đang dự định tự mình tuyển người bổ sung cho chỗ trống trong đội. Và trong khoảng thời gian thiếu người này, khi có nhiệm vụ, tôi sẽ tự mình lên." Hứa Thâm nói với Liễu Tích Xuyên.
"Được, dù sao cũng là cậu chọn, cứ chọn ai mà mình muốn là được." Liễu Tích Xuyên rất thoải mái đồng ý, coi như đã hoàn toàn trao quyền quyết định vào tay Hứa Thâm rồi.
Hứa Thâm hỏi: "Vậy biên đội số hai hiện tại. . ."
"Biên đội số hai sẽ được xây dựng lại." Liễu Tích Xuyên nói: "Cậu có người nào muốn đề cử không?"
Hứa Thâm lắc đầu, xem ra biên đội số hai cần phải đổi mới hoàn toàn rồi.
Suy cho cùng, đội trưởng Mục Tuyết đã rời đi, những người còn lại cũng đi hết, biên đội số hai ngày xưa chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
Lại nói, từ sau khi Hứa Thâm trở thành đội trưởng biên đội số một, hắn lập tức cảm nhận được địa vị của bản thân biến hóa. Hắn có thể lựa chọn tiếp nhận khu phố mà Sở Bạch từng quản lý lúc trước, cũng có thể lựa chọn khu phố mà bản thân vừa ý để trấn thủ.
Và trong lúc Hứa Thâm còn chưa có thời gian đưa ra lựa chọn, đã có rất nhiều thư từ và kiện hàng được ký gửi tới trang viên số một, chỉ đích danh muốn giao cho hắn rồi.
Tất cả những kiện hàng đều do nhóm hào phú trên khắp các khu phố thuộc khu Hắc Quang gửi tới để chúc mừng và mời mọc.
Những phú hào này có con đường thông tin cực kỳ nhanh nhạy.
Lại nói, ngày thường, bọn họ đều làm ít chuyện gần như không thể đưa ra ngoài ánh sáng, nhất là có chút tiếp xúc với khư. Bởi vậy ngay khi biết được tin tức cục Khư Bí có đội trưởng mới nhậm chức, hầu hết đều dự định tìm tới hắn nhờ che chở.
Hứa Thâm kiểm kê một phen, chỉ vẻn vẹn là số lễ vật đưa tặng, đã có trên trăm vạn.
Hơn nữa, đãi ngộ cấp đội trưởng cũng vượt qua đội viên nhiều lắm, xem như đã chân chính bước vào cấp bậc người nổi tiếng rồi, lời nói cũng trở nên có trọng lượng nhất định tại cục Khư Bí, đương nhiên cũng sẽ được người bên ngoài coi trọng.
Hứa Thâm nhìn thấy lời mời tham dự các loại bữa tiệc trên giấy viết thư, trong lòng có chút khó xử, tuy ăn cơm không vấn đề gì, nhưng với hắn, loại hoạt động này thuần túy là lãng phí thời gian .
Hơn nữa tửu sắc sẽ làm kẻ khác trầm mê, ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm.
"Bên cạnh thiếu người, thiếu kẻ thân tín lo toan những chuyện kiểu này, khó trách bên cạnh những đại nhân vật kia đều có thuộc hạ, không chỉ giúp bọn họ tăng thêm uy phong, còn có thể giúp bản thân thoát khỏi mối bận tâm về mấy chuyện vặt vãnh kiểu này." Hứa Thâm không khỏi bắt đầu sinh ra ý tưởng bồi dưỡng một vài người làm việc cho mình.
Chỉ vẻn vẹn là kiểm kê lễ vật, đã ngốn mất của hắn mấy giờ đồng hồ, mấy chuyện này thật phiền toái.
Nhưng khi Hứa Thâm lục tìm trong đầu, muốn chọn lựa ra một vài đối tượng đáng giá tin cậy, hắn lại phát hiện ra rằng, mình chẳng tìm được ai.
Nếu Tô Sương không đi nội thành, có lẽ sau khi cô ấy về hưu, hắn có thể yêu cầu cô ấy làm việc cho mình, nhưng mỗi người đều có chí hướng khác nhau, người ta đã không muốn tiếp tục ở lại thành Để, hắn cũng không tiện giữ thêm.
"Đặng Phong? Không được, cậu ấy quá nóng nảy, hấp tấp, không thích hợp làm loại chuyện này. Đại Lỵ Lỵ rất am hiểu phương diện này, cô ấy có thể ứng phó đủ loại trường hợp, thậm chí còn thuận buồm xuôi gió hơn ta nhiều, nhưng... Cô ấy là người trong hội, nhân tài như vậy, phỏng chừng đã sớm nguyện trung thành với thủ lĩnh rồi, không tin được..."
Hứa Thâm nhíu mày suy tư.
Mặc Tiểu Tiểu? Cũng không tin được, nếu bảo cô ấy thay hắn đi dự bữa tiệc, phỏng chừng muốn lật cái bàn luôn.
Còn ai có thể đây?
Bỗng nhiên Hứa Thâm phát hiện, tại vì hắn quá mức bận việc… tu luyện, nên những người quen biết ben cạnh mình quá ít.
Tùng tùng!
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Hứa Thâm nhanh chóng thu hồi tất cả những món lễ vật đang chất đầy trên giường, ném hết chúng nó vào trong tủ quần áo.
Trong tủ quần áo của hắn chẳng có mấy bộ trang phục, ngược lại đã bị đống lễ vật nhồi đầy rồi.
"Ai đó?"
"Là tôi." Bên ngoài truyền đến giọng nói của một cô gái: "Hứa đội, trong cục truyền tin tức đến, có nhiệm vụ muốn chúng ta xuất hành, anh có muốn tham gia không?"
"Tiến vào đi." Cửa bị mở ra , Hứa Thâm nhìn thấy người ngoài cửa chính là Hạ Tĩnh Tương, lập tức hỏi: "Là sự kiện cấp gì?"
"Sự kiện cấp C, căn cứ theo tình báo, là sự kiện đơn thể (nghĩa là chỉ một con cấp C thôi)." Ánh mắt Hạ Tĩnh Tương không nhìn loạn khắp nơi trong phòng, chỉ hơi hơi cúi đầu bình tĩnh báo cáo.
So sánh với một người luôn tỏ ra tràn ngập tinh thần và phấn đấu hết mình lúc trước, hiện giờ tính tình cô đã chuyển biến, trở nên càng thêm nội liễm trầm tĩnh, dường như đã bớt đi vài phần đường hoàng, và thêm vào một chút vững vàng giống hệt đàn ông.