Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 340 - Chương 340. Người Đến Kẻ Đi…

Chương 340. Người Đến Kẻ Đi… Chương 340. Người Đến Kẻ Đi…

"Bọn họ là thành viên mới của biên đội số một vừa được Liễu cục điều tới. Tôi sẽ không giới thiệu nhiều về hai vị này nữa. Vị này chính là Hạ Tĩnh Tương, kinh nghiệm chiến đấu của cô không quá phong phú, vừa tốt nghiệp huấn luyện doanh không lâu, chỉ chừng nửa năm thôi, nhưng lúc trước, trong một lần làm nhiệm vụ sự kiện cấp C, có lẽ cô ấy đã gặp được nguy cơ sinh tử, rồi ngoài ý muốn kích phát được trạng thái cực hạn." Triệu Thanh Miên giới thiệu: "Trong cục tương đối xem trọng những trường hợp này. Trước mắt, cô ấy là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, và bên trên điều cô ấy đến biên đội số một của chúng ta, cũng hi vọng Hứa đội có thể chăm sóc một hai."

Hạ Tĩnh Tương nhìn về phía Hứa Thâm, tựa như trong đôi mắt có hào quang lóe sáng, nói: "Chào Hứa đội."

Trạng thái cực hạn? Hứa Thâm khá kinh ngạc, chợt nghĩ đến sự kiện khư thú cấp C mà hắn nghe lời Mục Tuyết ‘thể hiện thành ý’. Cũng may mà lần ấy hắn tới kịp, suýt chút nữa Hạ Tĩnh Tương đã bị khư chém giết rồi.

Chẳng lẽ cô ấy đột phá ngay chính lúc đó?

Nhưng hắn còn nhớ lúc ấy Hạ Tĩnh Tương vẫn chưa đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu...

Phải chăng cũng chính vì nguyên nhân này mà lúc ấy cô chỉ vẻn vẹn kích hoạt được trạng thái cực hạn, chứ không đột phá?

Hứa Thâm nghĩ đến nguyên lý kích hoạt trạng thái cực hạn, trong lòng cũng hiểu được lý do rồi, chỉ cần có khư lực là kích phát được trạng thái cực hạn thôi, và điểm mấu chốt khi hoàn thành kích phát là bổ sung năng lượng cho trái tim mà không chết.

Nếu đã đạt tới cực hạn, chẳng những có thể đi vào trạng thái cực hạn, còn có hi vọng làm một lần hành động đột phá gông cùm xiềng xích cuối cùng, trở thành hình thái thứ hai, khiến cho trái tim thời thời khắc khắc bảo trì đủ số năng lượng bổ sung, hoàn toàn biến đổi.

"Vị này chính là Diệp Thủ, nguyên đội viên của biên đội số một." Triệu Thanh Miên tiếp tục giới thiệu: "Tình huống của cậu ấy cũng tương tự như Hạ Tĩnh Tương, cũng mới chuyển chính thức nửa năm đã được điều đến biên đội số một, hiện giờ coi như có thể một mình đảm đương một phía rồi. Cậu ấy có trạng thái cực hạn, bản thân cũng đạt tới điểm cực hạn của giai đoạn đầu từ lâu, chỉ thiếu một chút kinh nghiệm phản ứng và kinh nghiệm chiến đấu, nhưng một mình đã có đủ năng lực và chiến tích chém giết khư cấp C."

Hứa Thâm nhìn về phía Diệp Thủ.

Hắn còn nhớ lúc trước khi đội của bọn họ giải cứu hắn, dường như anh chàng này là người có biểu hiện non nớt nhất, hoá ra gã thuộc loại tình huống này.

Nói thật, mãi sau khi được cứu rồi, hắn vẫn có chút nghi hoặc, bọn họ là biên đội số một, là đội ngũ vương bài thân kinh bách chiến, làm sao có thể xuất hiện một người mới non nớt như vậy trong đội? Hiện tại coi như hắn đã biết được đáp án rồi.

"Chào Hứa đội, về sau tôi sẽ đi theo Hứa đội lăn lộn." Diệp Thủ cười nói.

Hứa Thâm cũng cười cười: "Anh quá khách khí rồi."

"Về phần tôi." Triệu Thanh Miên đặt phần giới thiệu bản thân ở phía cuối cùng, vẻ mặt gã bình tĩnh, nói: "Ta đã đệ trình đơn xin về hưu vào trong cục, hẳn là rất nhanh sẽ được phê chuẩn, cho nên chức vụ phó đội trưởng này, đành phải giao cho Hứa đội xem xét chọn người."

Hứa Thâm có chút kinh ngạc, nói: "Anh muốn về hưu?"

"Ừm."

Hứa Thâm cũng thoáng cảm nhận được một chút nguyên nhân vì sao Liễu cục lại luyến tiếc khi người khác về hưu đến vậy.

Triệu Thanh Miên này có thể trở về từ động khư, khẳng định phải là người tâm tư kín đáo, nếu đối phương có thể tiếp tục ở lại trong đội, sau này hắn cũng có thể bớt lo đi rất nhiều, thậm chí còn có thể bổ nhiệm đối phương trở thành đội trưởng đại diện cũng được, coi như sự kiện cấp C bình thường hắn cũng không cần ra mặt.

"Anh còn trẻ, về hưu rồi dự tính làm gì?" Hứa Thâm hỏi.

Triệu Thanh Miên cười cười.

Bản thân bị một thiếu niên nhỏ hơn mình mười mấy tuổi nói mình còn trẻ, trong lòng gã dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, có chút không thể nói rõ ra, nhưng gã cũng biết với địa vị hiện giờ, Hứa Thâm tuyệt đối đủ tư cách nói lên những lời này. Gã chỉ mỉm cười nói: "Trảm khư quá nhiều năm, tôi đã sớm chán ghét loại công việc này rồi, muốn đi trồng hoa, trồng cỏ, tùy tiện làm bất cứ công việc gì cũng được, tóm lại là có thể yên ổn sinh sống nốt phần còn lại của cuộc đời."

"Triệu ca, anh nhớ phải quay lại thăm tôi đó." Tựa như Diệp Thủ đã biết trước chuyện Triệu Thanh Miên sẽ về hưu, gã không có bất ngờ, chỉ lộ ra một chút không nỡ, nói.

“Cậu cần phải ngoan ngoãn nghe lời Hứa đội nói. Cậu ấy là tồn tại hình thái thứ hai, đi theo cậu ấy còn an toàn hơn lúc trước Sở đội dẫn dắt chúng ta." Triệu Thanh Miên vỗ vỗ bờ vai của gã, nói: "Cũng phải học được cách kiên cường hơn một chút, đừng dễ dàng khóc nhè nữa."

Diệp Thủ nghĩ đến những gì bản thân đã trải qua tại động khư, gã hơi hơi cắn răng, cố ép bản thân phải kiềm chế lại. Nếu là trước kia, có lẽ vào những lúc như thế này, hốc mắt gã sẽ đỏ lên nhanh chóng, nhưng hiện tại sẽ không.

"Vậy, chúc anh hạnh phúc." Hứa Thâm cũng không giữ lại thêm, dù sao lực chọn này cũng từng là lý tưởng của hắn.

Triệu Thanh Miên cười cười, nói: "Vị trí bỏ trống của tôi, chỉ cần trong cục lại phái người tới là được.

Hứa Thâm gật đầu, không cần chờ trong cục phái người, hắn cũng có thể tự mình đi xin, vừa lúc điều Mặc Tiểu Tiểu đến đây, nhưng phải chờ tới lúc Tô Sương về hưu lại nói.

Nếu không có Mặc Tiểu Tiểu chăm sóc, Hứa Thâm lo lắng lúc Tô Sương chấp hành nhiệm vụ, sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao vất vả lắm cô ấy mới cố gắng được đến lúc về hưu, nếu ngay trong giai đoạn này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không khỏi quá mức bi thương.

Triệu Thanh Miên dặn dò vài chuyện, rồi cáo từ cùng Hứa Thâm và rời đi.

Triệu Thanh Miên rời khỏi trang viên số một, đi vào một gian lầu nhỏ nào đó.

"Có cậu ấy ở nơi đó, nếu cậu tiếp tục ở lại biên đội số một, gần như sẽ không xuất hiện bất cứ nguy hiểm gì, trừ phi gặp phải sự kiện cấp B." Một bóng dáng đang đứng phía trước cửa sổ, nói với Triệu Thanh Miên vừa bước đến đằng sau.

Qua lớp thủy tinh, ánh sáng phản xạ khuôn mặt của người ấy, đúng là Sở Bạch.

Bình Luận (0)
Comment