(Lời dg: Mình sẽ chuyển cách xưng hô của những người khác với main thành ‘anh’ – trừ những người lớn tuổi, địa vị thay đổi, xưng hô cũng khác ^^!)
Hứa Thâm có chút chờ mong, khó trách kể cả cục Khư Bí lẫn thủ lĩnh hội Truy Quang, đều khao khát khư binh, đều mong trong tay mình có càng nhiều khư binh càng tốt, dù là khư binh vô dụng, nhưng lỡ như có thể gom góp đủ những loại có đặc tính gần nhau, sau đó phát sinh dung hợp, quyền trọng thay đổi, hiệu quả sẽ tăng thêm thật lớn.
Lại nói, từ sau khi mặt nạ của Hứa Thâm dung hợp, hắn vẫn chưa chân chính thi triển khư binh này lần nào, nhưng hắn lại biết, hiệu quả của nó cực kỳ bá đạo.
"Đã đến thời điểm nên đi hỏi thăm, cũng thuận tiện tiết lộ chuyện này một chút, nếu có người mật báo, sẽ khiến cho Mặc gia bên kia thoáng thu liễm lại, không còn nhằm vào thành Để nữa..."
Ánh mắt Hứa Thâm hơi hơi chớp động, hắn dựa vào ý niệm kêu gọi, rất nhanh, suy nghĩ đã bị dẫn dắt đến thế giới Linh Quang.
Dù bên ngoài là đêm tối, nhưng ở trong thế giới Linh Quang, với 27 ngôi sao vờn quanh, vẫn lấp lánh như cũ.
Hứa Thâm liếc mắt đánh giá xung quanh một cái, ngoại trừ những Linh Bí vô chủ hàng năm đều ám đạm kia, lúc này trong số 12 quả cầu ánh sáng còn lại, có bốn quả hơi lộ ra một chút ánh sáng.
Trong đó có quả cầu ánh sáng màu da cam số ba của Nhà Trinh Thám kia.
Cô gái này thật là nhàn nhã... Hứa Thâm có chút cảm khái nghĩ.
Nhưng lần này, hắn lại hi vọng đối phương có mặt ở đây, giúp bản thân giải đáp vấn đề, dù sao những người khác đều nói rất ít, tựa như bọn họ đều sợ nói nhiều sẽ làm bại lộ tin tức của bản thân.
"Số mười đến rồi." Nhà Trinh Thám vừa phát hiện ra quả cầu của Hứa Thâm sáng lên, đã cười chào hỏi: "Số mười, anh còn chưa nghĩ xong danh hiệu của mình ư?"
"Chưa." Hứa Thâm vẫn thấp giọng duy trì âm thanh khàn khàn như cũ, nói: "Danh hiệu rất quan trọng sao? Chỉ là một cách xưng hô thôi mà."
"Số mười là quân vương, tự nhiên sẽ không thèm để ý tới loại biểu tượng này, giống hệt mấy người số một kia." Số năm nói.
Giọng của đối phương đã biến thành giọng của một thiếu nữ ngốc nghếch, ngọt ngào, chừng mười lăm tuổi.
"Số năm là nam hay nữ?" Hứa Thâm nhìn về phía số năm, dò hỏi.
"Anh đoán thử xem." Giọng nói của số năm mang theo vài phần cười đùa.
Nhà Trinh Thám cười khanh khách nói: "Căn cứ theo quan sát của tôi, khẳng định số năm là nam."
"Cô trả lời đúng rồi đó." Giọng nói của số năm chợt trở thành thô lỗ, còn ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ.
Nhà Trinh Thám cười hì hì nói: "Anh giả vờ thừa nhận cũng vô dụng, anh chính là nam nha."
"Người ta không có giả vở đâu, người ta nói thật đó." Số năm bắt đầu chuyện qua làm nũng.
Mí mắt Hứa Thâm thoáng giật giật.
Số năm này mang tới cho hắn một loại cảm giác muốn nổi da gà, nếu đối phương thực sự là một người đàn ông, lại phát ra giọng nói như vậy... Thật khó để tưởng tượng trạng thái tinh thần hiện tại của đối phương.
"Ở đây tôi có vài thứ, mọi người xem có cần hay không." Hứa Thâm không nói chuyện phiếm quá nhiều, tránh để cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám kia lại suy luận ra điểm gì.
Hắn đi thẳng vào chủ đề, sau đó kêu gọi điểm đặt neo trong không gian của mình đến bên người, để lộ ra những thứ bên trong.
Trong những thứ được bày trong điểm đặt neo, món đặt trên cùng chính là con mắt mà Mặc Thanh Hạo kia nắm giữ.
Vật ấy không phải là khư binh nhưng có hiệu quả siêu phàm.
"Con mắt của thần Ceres?" Cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám vốn có kiến thức rộng rãi, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nhãn cầu bên trên, nhưng trong lời nói chỉ mang theo một chút kinh ngạc, hiển nhiên vật ấy cũng chẳng quá hiếm thấy, hoặc là không đáng làm cô ấy ngạc nhiên.
Hứa Thâm thấy thứ này đã bị nhận ra, trong lòng thầm vui vẻ.
Sau khi cân nhắc kỹ, hắn quyết định không trực tiếp hỏi, mà cố ý dùng phương thức giao dịch dò la tin tức, tránh để bản thân biểu lộ ra chuyện gì đó không hợp với thân phận "Quân vương" của mình.
"Cô cần nó ư?" Hứa Thâm hỏi.
"Tôi đã sớm nghe nói tới danh tiếng của con mắt của thần Ceres, dường như thứ này chuyên môn dùng để kiểm tra đo lường kẻ phản loạn. Chỉ cần trong lòng có ác niệm, con mắt nọ đều có thể cảm nhận được, đáng tiếc, thứ này đã bị dùng rồi." Giọng nói của số năm biến thành thục nữ quyến rũ, mang theo đầy tiếc nuối: "Còn những khư binh này, số mười có nguyện ý để tôi chọn lựa rồi mới quyết định có cần hay không không?"
Kiểm tra đo lường ác niệm? Hứa Thâm nghĩ đến khí thể màu xám trắng bay ra từ bên trong nhãn cầu nọ, trong lòng lập tức giật mình.
Khó trách hắn lại bị người ta truy tung tới, không ngờ bên trong nội thành còn có vật phẩm thần kỳ như vậy. Xem ra về sau khi ám sát, hắn cần phải khống chế ác niệm của bản thân mới được.
"Số mười không hổ là quân vương, tiện tay cũng có thể lấy ra nhiều khư binh như vậy, sách sách..." Cô gái có biệt danh Nhà Trinh Thám tán thưởng, nói: "Tôi cũng muốn lựa một chút, có lẽ tôi cũng tìm được một kiện khư binh phù hợp với bản thân mình từ bên trong đó."
"Không thành vấn đề." Hứa Thâm tương đối hào phóng nói.
Hắn đã không dùng được những kiện khư binh này, chi bằng cứ mang ra đổi lấy tiền hoặc giao dịch vật phẩm quý trọng khác cho xong.
Huống chi, đây đều là tang vật của Mặc gia, cầm ở trong tay còn làm bại lộ bản thân hắn nữa.
"Trong này còn có Nhang Khư, thứ chuyên môn hấp dẫn cổ thi. Đáng tiếc tôi không ra ngoài tường, lấy nó cũng không có tác dụng gì." Số năm nhìn thấy thứ gì đó ở bên trong, rồi nói.
Hứa Thâm nhìn thấy ở bên trong có một khối vật thể màu đen. Lúc trước, hắn từng thử nghiệm thứ này, nhưng nó không phải là khư binh, cũng không biết cách sử dụng, lúc này, kết hợp với lời nói của số năm, hắn lập tức hiểu được vì sao đám người Mặc Thanh Hạo lại đột nhiên bị thật nhiều cổ thi tập kích như vậy.
Hóa ra hương vị quen thuộc mà hắn ngửi được kia, cũng đến từ chính thứ này.
Đúng là ở nội thành cái gì đều có...
Hứa Thâm bỗng có chút hâm mộ những thiếu gia đại gia tộc như Mặc Thanh Hạo.
Khẳng định là bọn họ chưa bao giờ phải chịu đói…