"Tin tức đến từ hai nơi." Một bóng dáng khác trầm giọng nói: "Một do tồn tại siêu phàm nào đó truyền ra tin tức trong câu lạc bộ Trinh Thám. Tôi đã phái người hỏi thăm, nghe nói là có người ủy thác bọn họ hỗ trợ tuyên truyền. Bọn họ chưa từng nhìn thấy dung mạo của người nọ, cũng không biết lai lịch, chỉ nhận tiền làm việc thôi."
"Là Giang gia sao?" Người còn lại nhíu mày, nếp nhăn trên chân mày thoáng buông lỏng vài phần. Hiển nhiên người này đang hoài nghi đây là tin tức giả do Giang gia cố ý thả ra, tỏ vẻ thần thần bí bí mà lừa bịp mọi người.
"Nhưng vẫn còn một nguồn phát ra tin tức khác nữa, và nó đến từ chính lão đại của bang Bạch Kình, Kình Vương." Người nọ trầm giọng nói: "Trước kia, Hàn gia ta từng trợ giúp Kình Vương, tuy mấy năm nay, quan hệ giữa Kình Vương và gia tộc chúng ta khá nhạt nhòa, nhưng tin tức truyền ra từ trong miệng hắn, hẳn là thật. Hắn sẽ không bị Giang gia kia mua chuộc."
"Kình Vương..." Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều có chút khó coi.
Đúng là Kình Vương không cần phải báo ra tin tức giả, dù sao, đối phương cũng là tồn tại cấp quân vương.
Nếu người như vậy cũng bị Giang gia mua chuộc, thì so sánh với truyền ra một tin tức không rõ thực hư thế nào, đối phương trực tiếp đứng lên ủng hộ Giang gia, chẳng phải sẽ hiệu quả hơn nhiều sao?
"Nói như vậy, tin tức này là cực kỳ chính xác ..." Một người lẩm bẩm nói, sắc mặt lộ ra vẻ âm trầm: “Thật không ngờ Giang gia kia còn có ngoại duyên (vẫn còn người bên ngoài) như vậy. Theo tôi được biết, những vị quân vương có lui tới cùng Giang gia bọn họ, đều đã cắt đứt quan hệ, người nào chưa hết nhân tình, chắc hẳn cũng trả xong từ lâu, vậy mà vẫn còn bỏ sót?"
"Ở Giang gia bên kia có tin tức truyền lại, biết được người này là vị quân vương nào không?"
"Không biết, dường như ở Giang gia bên kia cũng rất hoang mang..." Người nọ trầm thấp nói: "Giang gia ẩn giấu rất sâu, phỏng chừng ngoại trừ lão quân vương, không mấy người biết được việc này."
"Thật đáng chết!"
...
Trong một trang viên khác, cũng đang có rất nhiều người tụ tập, bọn họ đều là người quản lý cao tầng của Giang gia, cũng trụ cột vững vàng của gia tộc.
"Mọi người đã nghe nói tới tin tức bên ngoài chưa? Là ai lan truyền?" Người cầm lái đương nhiệm của Giang gia, Giang Minh Dương hướng ánh mắt sắc bén nhìn mọi người trong phòng một lượt.
Không xin chỉ thị đã tự chủ trương, tuy hành động này xuất phát từ ý tốt, muốn tốt cho gia tộc, nhưng nó cũng phá hư kế hoạch ban đầu của gia tộc.
Là người cầm lái, ông ấy tuyệt đối không thích bất cứ chuyện này vượt ngoài tầm kiểm soát, nhất là ngay bên dưới mí mắt của mình.
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tất cả đều mờ mịt.
"Gia chủ, chuyện này không phải sự thật sao?" Sau một lúc lâu, có người thử lên tiếng, nghi hoặc hỏi.
Trong lòng Giang Minh Dương thoáng lộ ra một chút khinh thường, nếu Giang gia có quân vương viện trợ từ bên ngoài như vậy, chúng ta còn phải đợi tới tận lúc này mới để đối phương lộ diện sao?
"Có lẽ một đứa nhỏ nào đó đã làm ra chuyện này, chung quy lại, đối phương cũng chỉ muốn tốt cho gia tộc, hi vọng có thể uy hiếp đến Hàn gia." Một lão giả khác thở dài nói.
Giang Minh Dương hừ lạnh nói: "Nói thế cũng không sai, nhưng ở ngay thời kỳ mấu chốt, trong giai đoạn căng thẳng thế này, lại tự tung tự tác như vậy, ngược lại đã tự bộc lộ khuyết điểm của mình, khiến cho Hàn gia xem mà chê cười!"
"Đúng vậy, giả bộ như vậy, lại càng thể hiện rằng chúng ta đang e ngại bọn họ, đang thiếu tự tin!" Hiển nhiên người còn lại là Lang phái trong tộc, giọng nói chuyện vang dội, biểu hiện ra dáng vẻ thiết cốt boong boong (chỉ người có cốt khí, cương trực công chính, bất khuất kiên cường).
"Nhưng chuyện đã tới nước này, đúng là chúng ta đã vô lực chống đỡ." Có người thấp giọng nói.
"Giang gia ta đứng sừng sững ở nội thành đã hơn ba trăm năm, muốn nhổ tận rễ chúng ta? Đừng có mơ!" Người còn lại cắn răng nói.
"Đáng tiếc, bên trong đội Quỷ Nguyệt đã không còn tiếp tục sản sinh ra quân vương nữa. Nếu thực sự đến tuyệt cảnh, Ly Nhi, mọi người cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, có khả năng mọi người sẽ phải liều chết làm một lần, siêu việt cực hạn sinh tử." Một lão giả thở dài nói với cô gái cao ráo thon thả đang đứng bên người: "Nếu không thể vượt qua, dẫu có nhiều hình thái thứ hai hơn cũng vô dụng, đều sẽ chết vô ích mà thôi."
"Chúng ta sẽ điều chỉnh tốt trạng thái, cố gắng hết sức thử một lần." Cô gái có dáng người duyên dáng để lộ ra đôi mắt thâm trầm.
"Hừ, ngay cả mặt nạ Quỷ Nguyệt của mình cũng bị mất, người như vậy sao xứng làm đội trưởng đội Quỷ Nguyệt?" Có người hừ lạnh, châm chọc nói.
"Mặt nạ mất rồi, chỉ cần tạo lại một chiếc là được. Ly Nhi có thể trở về ngay lúc nguy nan như vậy, đã đủ thấy lòng trung thành rồi." Có người nói chuyện giúp cô gái kia, rõ ràng là đứng về phía cô ấy.
"Mấy người nói kiểu gì vậy, mặt nạ Quỷ Nguyệt chính là vinh quang của Giang gia ta!" Có người cả giận nói: "Đội Quỷ Nguyệt đã từng tung hoành suốt trăm năm. Ở thời kỳ đỉnh phong, trong đội có tới ba vị quân vương tọa trấn! Lúc đó, ai nghe tới cái tên đội Quỷ Nguyệt của Giang gia chúng ta mà không run sợ? Hiện giờ thì hay quá rồi, chín người trong đội, không có nổi một vị quân vương, thậm chí còn đánh mất mặt nạ. Chính vì mấy người không hề coi trọng vinh quang này, nên mới khó vượt qua như vậy."
"Chiếc mặt nạ kia… là bởi vì Ảnh Cửu tử vong ngoài ý muốn, khiến cho nó không thể không giải thể theo anh ấy, ở thời điểm truyền thừa, quyền trọng của nó đã đạt đến mức 12, là dũng mãnh tới cỡ nào chứ? Dù đưa nó cho bất cứ một thành viên hình thái thứ hai nào, cũng giúp đối phương biểu hiện ra lực lượng lấy một địch mười! Lúc trước, cũng vì chúng tôi xem trọng thiên phú của cô, mới giao chiếc mặt nạ mạnh mẽ như vậy vào tay cô, kết quả thì sao? Cô vừa làm mất nó, vừa không phải chịu trừng phạt? Hừ… nếu không phải cân nhắc đến thời kỳ đặc thù, làm sao chúng tôi có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy? !"
Cô gái ấy chỉ lặng im nghe mấy người bọn họ chỉ trích, không hề nói một câu nào.
"Phải tìm trở về, dù lật ngược cả cái thành Bạch Nghĩ lên, không bỏ sót một xó xỉnh nào, cũng phải tìm trở về!" Có người cả giận nói.