"Được rồi, một chiếc mặt nạ cũng không thay đổi được thế cục, ngược lại là tình huống hiện giờ đây này, có người nào tìm ra đối sách hay không? Đừng cả ngày hướng ánh mắt săm soi Nguyệt Ly nữa. Việc đã đến nước này, có tranh cãi nữa cũng không có ý nghĩa gì." Có người khuyên.
"Gia chủ..." Bỗng nhiên có người mở miệng, rồi do do dự dự nói: "Tôi vừa nhận được tin tức, đám người Hàn gia đóng quân ở bên kia sông Nguyệt, đã rút đi rồi."
Giang Minh Dương vốn đang phiền lòng nghe những người khác tranh luận, lập tức sửng sốt, không khỏi nhìn về phía người nói chuyện, hỏi: "Khi nào?"
"Vừa mới thôi."
"Vừa mới?" Giang Minh Dương sửng sốt.
"Từ từ đã, dường như tôi cũng nhận được tin tức... Ừm? Đúng là mấy tên kia đã rút khỏi trấn Ngão Xỉ rồi?"
Theo âm thanh dụng cụ truyền tin vang lên, không ít người đều nhận được tin tức, rồi theo một nhóm tin tức truyền ra, tất cả mọi người trong phòng đều có chút kinh ngạc đến ngây người, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau.
Đây là tình huống gì?
Bỗng nhiên Hàn gia chịu thu tay lại?
Khoan đã.
Rất nhanh, mọi người đều nhìn về phía Giang Minh Dương.
"Gia chủ, có thể hay không, Hàn gia thực sự tin tưởng lời đồn đại đó rồi?" Có người không xác định nói.
Giang Minh Dương giật mình.
Hàn gia lại khờ dại như thế?
Giang Minh Dương vốn là đối thủ cũ của Hàn gia kia, ông ấy hiểu rất rõ đám thành viên giảo hoạt như hồ ly của bọn họ.
Nếu bọn họ không nắm trong tay phần tình báo có thể tin tưởng mười phần, làm sao đám người ấy có thể nhổ ra miếng thịt đã ngậm trong miệng?
Nhưng mà… rõ ràng tin đồn ấy quá mức hoang đường, ngay cả bọn họ cũng không tin, làm sao Hàn gia có thể tin được?
Chẳng lẽ… tin tức ấy là thật?
Và người lan truyền tin tức ấy ... có phải là lão quân vương hay không?
Giang Minh Dương nghĩ đến đây, bỗng nhiên trái tim đập dồn dập, trong cơ thể sinh ra một loại cảm giác huyết dịch sôi trào. Nếu thực sự là như vậy, chẳng phải Giang gia bọn họ thật sự được cứu rồi?
Quân vương viện trợ từ bên ngoài…
Hóa ra Giang gia chúng ta còn cất giấu một vị quân vương viện trợ từ bên ngoài mà ngay cả gia chủ như ông ấy cũng không biết được, khẳng định là bạn thân mà gia gia kết giao, người ta mới có thể đứng ra ngay trong thời khắc nguy nan này!
Giang Minh Dương càng nghĩ càng kích động, chờ đến lúc ông ấy phục hồi lại tinh thần, nghe được những âm thanh lộn xộn trong phòng, mới vội vàng kiềm chế sự kích động trong lòng lại, vẫn duy trì vẻ mặt trầm ổn, hừ lạnh nói: "Nếu Hàn gia đã thức thời rút lui, coi như chúng ta cũng có thời gian chuẩn bị nhiều hơn. Nhưng mọi người cũng không được lơ là, thiếu cảnh giác, cẩn thận Hàn gia lại phản công trở về."
"Gia chủ, tin tức là thật?" Có người không nhịn được nói.
Giang Minh Dương liếc mắt nhìn người nọ một cái, lạnh lùng thốt lên: "Là thật thì sao? Là giả thì sao? Nên nhớ rằng, kể cả khi có bạn thân của lão quân vương tương trợ, thì tới cuối cùng, mọi chuyện vẫn phải dựa vào bản thân chúng ta, nếu không, người ta giúp được một lần, còn có thể giúp lần thứ hai hả?"
Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, bọn họ biết gia chủ nói rất đúng.
Tới cuối cùng, hết thảy mọi chuyện vẫn phải dựa vào chính bản thân Giang gia bọn họ.
Nhưng mà... Gia chủ à, lúc trước ông đâu có nói như vậy?
Không phải ông đang chất vấn xem kẻ nào dám lan truyền tin tức ra sao?
Vì sao bỗng nhiên ông lại trở mặt rồi?
Chẳng lẽ ông cảm thấy không cách nào giấu giếm được nữa, cho nên cũng dứt khoát không thèm kiềm nén nữa ư?
"Gia chủ, không biết vị quân vương này là vị nào?" Một lão giả dò hỏi.
Trên thực tế, lão biết hết những người bạn cũ của lão quân vương, nhưng trước tình hình thực tế này, giao tình năm xưa không đủ để kéo bọn họ xuống nước.
Có thể nói, trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng trước mắt, người nào chịu đứng ra nói chuyện thay bọn họ, nhất định phải là bạn bè có giao tình vô cùng sâu sắc… Nhưng lão lại chưa từng nghe nói tới người nào như vậy.
Trong lòng Giang Minh Dương thầm nói ‘Ta cũng muốn biết...’ nhưng ngoài mặt ông ấy lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Chờ đến lúc người nọ hiện thân, tự nhiên mọi người sẽ biết được thôi."
Mọi người cũng biết trong gia tộc mình có vài phần không sạch sẽ, và hiển nhiên gia chủ không muốn lộ ra những chuyện này. Phỏng chừng, ông ấy cũng lo lắng nếu tin tức nọ bị rò rỉ, trước tiên sẽ mang đến phiền toái cho vị quân vương kia.
Lỡ như Hàn gia vòng qua bọn họ tạo áp lực cho vị quân vương kia trước? Đến lúc ấy, viện trợ từ bên ngoài này lại bị Hàn gia kia bức lui, có phải tình huống sẽ càng thêm hỏng bét hay không?
Bởi vậy, không còn người nào tiếp tục truy vấn nữa.
"Đây là thượng thiên cho Giang gia ta tiếp tục mệnh số sao..." Trong đám người, đôi mắt Giang Nguyệt Ly thoáng dao động, không nghĩ tới đúng là Giang gia đã chờ được một đường sinh cơ.
Nhưng nhờ chuyện này, thời gian mà cô dự tính cũng sung túc hơn ban đầu rất nhiều.
‘Đánh sâu vào quân vương, vượt qua sinh tử...’ Bàn tay nhỏ nhắn của Giang Nguyệt Ly khẽ nắm chặt lại.
...
...
Trong một gian phòng nào đó thuộc khu phố Nham La.
Hứa Thâm vừa trở về từ không gian Linh Bí. Hắn cũng không biết lần này sau khi bản thân bại lộ một vài thứ, chúng có thể giúp được Ly tỷ hay không?
Nhưng cũng qua lần này, đã mang tới cho hắn cảm nhận thật sâu sắc về sự chênh lệch giữa quân vương và hình thái thứ hai.
Nếu là hình thái thứ hai, dựa vào quyền thế của bản thân, Mặc gia có thể tùy tiện bắt bọn họ mang đi.
Nhưng là quân vương, lại đủ năng lực làm cho cao tộc trong nội thành coi trọng.
Siêu việt sinh tử, chỉ nghĩ thôi cũng thấy gian nan, nhưng đương nhiên, vượt qua cửa ải này, cũng nhận được đột phá thật lớn.
"Đáng tiếc, bây giờ ta vẫn cần lắng đọng lại, cần càng nhiều, càng nhiều Tịnh Khư Tề hơn nữa." Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn lập tức mở dụng cụ truyền tin lên, dặn dò Đại Lỵ Lỵ đi chuẩn bị cho hắn một nhóm Tịnh Khư Tề.
Tuy hắn đã trở thành thủ lĩnh, hạn mức tài nguyên có thể điều động tăng lên, nhưng vẫn không phải là sử dụng miễn phí.
Tịnh Khư Tề chỉ giảm từ 5000 xuống 1000, và không có hạn mức cao nhất mà thôi.
Nếu muốn bán trao tay, ăn chênh lệch, chắc chắn có thể phát tài, nhưng thanh danh truyền ra ngoài sẽ cực kỳ khó nghe, hơn nữa yêu cầu khi trở thành thủ lĩnh chính là phải trung thành với hội Truy Quang, và hiển nhiên loại chuyện bán trao tay, ăn chênh lệch này, chính là nhét tài sản của hội vào túi riêng của mình.