"Thủ lĩnh cần bao nhiêu?" Đại Lỵ Lỵ cười dài nói, trong chất giọng thoáng hiện một chút cung kính.
"Cứ mang tới 200 ống trước đi." Hứa Thâm nói, dù sao hiện giờ, một ngày hắn cũng có thể tùy tiện tiêm vào năm ống, 200 ống chỉ dùng hơn một tháng là hết rồi.
"Được." Đại Lỵ Lỵ đồng ý.
Hứa Thâm ngừng liên lạc, tiếp tục rèn luyện thêm chốc lát mới nghỉ ngơi.
Thời gian rời đi cực nhanh, chỉ chớp mắt đã qua nửa tháng.
Hứa Thâm cũng mang đội chấp hành nhiệm vụ thứ sáu rồi, bình quân cứ hai ngày một lần, tần suất này xem như tương đối dày đặc, chỉ nửa tháng, bọn họ đã hoàn tất công việc của nửa năm.
Cũng trong vòng nửa tháng này, khu Hắc Quang đã nghênh đón giai đoạn an bình hiếm thấy. Con số thương vong ở các khu phố và trấn nhỏ đều nhanh chóng giảm xuống. Có vài sự kiện khư thú vẫn tồn đọng lâu ngày đều được xử lý trọn vẹn.
Trên thực tế, có một vài trấn nhỏ đã sớm kiểm tra đo lường được tung tích của khư, nhưng trong cục không chia nổi nhân thủ, chỉ có thể kéo dài chưa xử lý tới.
Kỳ thực nếu bỏ qua tính nguy hại của những sự kiện bị kéo dài này, thì thời gian lâu cũng tiện cho công tác dò xét, điều tra tình báo, tin tức lấy được càng thêm chính xác, càng tránh cho thê đội thứ nhất gặp phải thương vong ngoài ý muốn.
Nhưng hiện giờ những sự kiện bị kéo dài ấy lại được xử lý rất nhanh.
Cũng may, trong quá trình này, biên đội của Hứa Thâm không gặp phải sự kiện cấp B ngoài ý muốn. Dù ngẫu nhiên tình báo cũng có sai lầm, nhưng đa phần sai lầm đều là số lượng.
Và đương nhiên số lượng không phải vấn đề với Hứa Thâm.
Thanh kiếm mới của Hứa Thâm cũng được chế tạo xong. Nó là binh khí hình thái thứ hai, cho nên bản thân đã có sự khác biệt rõ rệt với chế thức kiếm phong ở trong cục, tốc độ khư lực thẩm thấu và lưu thông nhanh hơn, và rõ ràng là một thanh binh khí nhưng lại giống hệt một bộ phận huyết nhục tươi sống.
Dáng kiếm cũng có chút kỳ quái, thoạt nhìn như một đoạn xương cột sống, phía trên mũi kiếm có một đường hoa văn màu trắng kéo dài xuống.
Hứa Thâm kiểm tra trong ngăn tủ hồ sơ bí mật của hội Truy Quang mới biết, phần lớn những tài liệu được dùng để chế tạo binh khí hình thái thứ hai, đều được gỡ xuống từ trên người khư thú, sau đó trải qua dung hợp cùng kim loại tinh luyện mới tạo nên hình dáng này.
Lấy từ khư, lại dùng để trảm khư.
Khi Hứa Thâm lái xe đến tòa lầu số 17, đã nhìn thấy Mặc Tiểu Tiểu và đội viên của biên đội số 17 đang đứng ngay ngoài cửa, trong đám người này còn có một người quen cũ của hắn từ hồi ở huấn luyện doanh, đó là Kỳ Thiên Minh.
"Chúc mừng." Hứa Thâm xuống xe, nhìn thấy Tô Sương ở cửa, lập tức tiến lên chúc mừng.
Hôm nay hắn tới đây để đưa tiễn Tô Sương, đơn xin về hưu của cô đã được thông qua thuận lợi.
"Cám ơn." Tô Sương nhìn thấy Hứa Thâm đã đến, trên gương mặt có thêm vài phần biểu cảm. Cô bật cười khanh khách nói: "Cũng chúc mừng cậu đã thăng chức, trở thành đội trưởng của biên đội số một. Với điều kiện của cậu, hẳn là trong tương lai, sẽ dễ dàng tiến vào nội thành, không gian nan như tôi..."
"Kỳ thật thành Để cũng không tệ." Hứa Thâm uyển chuyển nói.
"Cũng đúng, nếu cậu còn ở nơi này, cũng có thể thường xuyên đến thăm chúng tôi." Mặc Tiểu Tiểu nói: "Tôi chẳng lạ gì nội thành. Đám người kia chỉ biết đắc ý vênh váo, có cái gì hay ho đâu?"
Tô Sương thầm than. Cô cũng hiểu những điều Mặc Tiểu Tiểu nói chứ, đúng là ở nơi này, cô có quá nhiều người quen biết. Nhưng cũng chính nơi này, đã để lại trong cô quá nhiều ký ức thống khổ không sao chịu nổi.
Huống chi, con người phải đi tới chỗ cao.
Và nội thành kia tựa như một thánh địa, cũng là nơi mà tất cả mọi người luôn khát khao từ thuở nhỏ.
"Vậy đành nhờ hai người chăm sóc Dung Dung." Tô Sương chuyển chủ đề, mỉm cười nói.
"Ừm, tôi sẽ chăm sóc cô bé." Hứa Thâm gật đầu.
Cô bé ấy chính là con gái của Chu đội, cũng là người duy nhất còn lại để bọn họ tưởng niệm anh ấy.
"Khi nào cô dự định tới nội thành?" Mặc Tiểu Tiểu thấy không thể khuyên bảo được Tô Sương, thoáng nhíu mày nói.
Nghe được hai chữ ‘nội thành’, trên mặt Tô Sương không nhịn được lập tức hiện ra nụ cười, nói: "Tôi đã xử lý xong thủ tục, qua hai ngày nữa sẽ đi."
"Hành động nhanh quá. Cô vừa về hưu lại chuyển nhà tới nội thành, một lần lấy ra nhiều tiền như vậy, cô thật biết tích cóp nha." Mặc Tiểu Tiểu hừ nhẹ nói.
Hứa Thâm liếc mắt nhìn Tô Sương một cái, nói: "Cô tới nội thành đã có nơi ở lại hay chưa? Tiền trong tay còn đủ dùng không? Ở nơi này, tôi vẫn còn một chút."
"Đủ dùng rồi." Bỗng nhiên, hốc mắt Tô Sương thoáng phiếm hồng, cô ấy nghẹn ngào nói với Hứa Thâm: "Cậu đã cứu tôi một lần, tôi còn chưa kịp báo đáp đâu, không thể tiếp tục làm phiền mọi người thêm nữa."
"Đều là đồng đội mà, cô nói chuyện này để làm gì? Chúng ta hỗ trợ lẫn nhau là chuyện nên làm." Hứa Thâm lập tức nói.
Tô Sương nghĩ tới Tào Phi, ánh mắt thoáng ám đạm một chút.
Có những người cũng là đồng đội nhưng lại sẵn sàng đâm một dao sau lưng người khác, đâu phải ai ai cũng đơn thuần như Hứa Thâm.
"Cậu còn trẻ, sau này khi làm bất cứ việc gì cũng nên chú ý một chút. Có vài người, bọn họ xấu xa tới mức cậu không thể nào tưởng tượng nổi đâu."Tô Sương nhìn Hứa Thâm chăm chú, sau đó mở miệng nhắc nhở vài câu, hi vọng Hứa Thâm sẽ không dễ dàng mắc mưu người khác.
"Ừm..." Hứa Thâm gật đầu.
Mấy người bọn họ lại hàn huyên nói chuyện vài câu, Tô Sương đã chuẩn bị rời đi rồi.
"Tô tỷ tỷ, chị muốn đi đâu?" Bỗng nhiên một bóng dáng từ trên lầu chạy tới.
Người nọ đúng là Chu Dung Dung.
Tô Sương quay đầu lại nhìn cô bé, ánh mắt trở nên dịu dàng. Cô vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé, rồi nói: "Dung Dung, về sau khi chị không ở đây, em phải nghe Hứa ca ca và Mặc tỷ tỷ, có biết không?"
"Vì sao chị lại không ở đây?" Dung Dung nghi hoặc nhìn cô ấy, lập tức ủy khuất nói: "Là Dung Dung làm sai chỗ nào ư?"
"Không liên quan tới Dung Dung, Dung Dung là bé ngoan, sao có thể làm sai chứ?" Tô Sương cố nén nỗi chua xót, vội vàng nói.
"Vậy Tô tỷ tỷ không đi có được không? Lúc trước, ba ba cũng muốn rời đi, kết quả là không trở về nữa." Từ trong hốc mắt Dung Dung rơi xuống những giọt lệ tựa như bạch ngọc. Cô bé này thật mau nước mắt, nói khóc là khóc luôn rồi.