Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 351 - Chương 351. Chiếc Hộp Bí Ẩn Của Tô Sương!

Chương 351. Chiếc Hộp Bí Ẩn Của Tô Sương! Chương 351. Chiếc Hộp Bí Ẩn Của Tô Sương!

Tô Sương hơi hơi há miệng, tựa như muốn nói một câu an ủi lại nói không nên lời.

Tuy tình huống của cô khác Chu Dã, nhưng với Dung Dung, hai người lại hoàn toàn giống nhau.

Cô hiểu, một khi mình đến nội thành, gần như sẽ không trở về nữa.

"Dung Dung cần phải ngoan ngoãn, nghe lời nha..." Tô Sương ôm cô bé, nhẹ giọng an ủi.

Tô Sương nhẹ nhàng an ủi, thậm chí còn nói dối Dung Dung một hồi, sau đó mới liếc mắt nhìn Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu, hết thảy mọi lời muốn nói đều ở trong ánh mắt.

Cuối cùng, cô ấy xoay người rời đi.

Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Tô Sương đi xa, chợt có cảm giác, mình vừa mất đi một người thân quen trong cục.

Có lẽ cuộc đời cô đơn chính là cứ dõi theo những người quen thuộc dần dần biến mất, và lúc nào bên người cũng chỉ còn lại những gương mặt xa lạ mà thôi.

"Dung Dung cứ ở lại biên đội số 17, để ngày thường Tiểu Mẫn chăm sóc cô bé một chút. Lúc trở về, tôi sẽ mời một bảo mẫu luôn theo sát bên người tới chiếu cố cô bé. Đương nhiên phải trang bị camera giám sát trong phòng, tránh bảo mẫu kia lại lén lút bắt nạt Dung Dung." Hứa Thâm nói với Mặc Tiểu Tiểu.

Mặc Tiểu Tiểu lầm bầm nói: "Lúc trước cậu nói muốn điều tôi đến biên đội số một mà, vẫn chưa sắp đặt xong sao?"

"Tôi ở biên đội số một không lâu, rất có khả năng qua một thời gian nữa sẽ rời đi, đến lúc đó, lại không thể chăm sóc cho cô." Hứa Thâm nói với Mặc Tiểu Tiểu.

Đây cũng là điều khiến hắn lo lắng.

Suy cho cùng, sớm hay muộn hắn cũng phải rời khỏi cục Khư Bí, đợi đến lúc hắn trả hết ân tình cho cục trưởng sẽ rời đi, và hiện giờ điều Mặc Tiểu Tiểu đến biên đội số một, ngược lại là hại cô.

Lấy bản lĩnh của cô ấy, ở thê đội thứ hai sẽ càng an toàn hơn.

"Cậu cũng muốn đi?" Mặc Tiểu Tiểu nhíu mày: "Cũng muốn sau khi về hưu sẽ đến nội thành sao?"

Đôi mắt cô thoáng lay động, đang suy tư xem mình có nên nhân cơ hội này xin về nhà hay không?

"Chỉ là về hưu, không đi nội thành." Hứa Thâm lắc đầu.

Tâm tư của Mặc Tiểu Tiểu lập tức vỡ tan, cô “Ồ” một tiếng, nói: "Vậy được thôi, đến lúc đó, nếu tôi rảnh sẽ đi tìm cậu."

"Được."

Hứa Thâm giao Dung Dung cho Mặc Tiểu Tiểu xong, liền lái xe rời đi.

...

...

Sau khi Tô Sương rời khỏi cục Khư Bí, bỗng nhiên trong lòng cô trào dâng một chút cảm giác cô đơn, nhưng đồng thời, cũng có cảm giác toàn thân nhẹ nhõm thư sướng, hiện giờ loại áp lực vẫn đè nặng lên người cô tựa như một tầng khôi giáp, đã triệt để bị hất ra rồi.

Không cần phải tiếp tục trảm Khư nữa, không cần xung phong ở tiền tuyến nữa, sau này chỉ cần cô tiết kiệm tiền làm vài loại buôn bán nhỏ là xong, chỉ cầu bản thân có thể an ổn sống qua ngày.

Sau đó hàng ngày, cô sẽ uống chút cà phê, sẽ trồng mấy cây hoa cỏ, sẽ ra phơi nắng dưới ánh mặt trời. Nghe nói ánh sáng mặt trời ở nội thành đẹp hơn thành Để nhiều, bởi vì trong nội thành không có tầng sương mù dày đặc như ở đây.

Bàn chân Tô Sương đang đứng ở đầu đường, nhưng suy nghĩ đã phiêu đãng đến tận tương lai rồi.

Rất nhanh, xe taxi đã tới, Tô Sương ngồi trong xe, lại quay đầu liếc nhìn bảng hiệu cục Khư Bí ở phía sau, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một chút cảm giác khổ sở.

Hứa Thâm, Mặc Tiểu Tiểu, Dung Dung, Chu đội... Hẹn gặp lại.

Nếu Hứa Thâm và Tiểu Tiểu cũng có ngày tới nội thành thì tốt rồi, có lẽ mấy người bọn họ sẽ gặp lại nhau...

Trong lòng cô thầm nghĩ như vậy, rồi không khỏi dấy lên một chút chờ mong.

Cô đã đoán ra Mặc Tiểu Tiểu có bối cảnh không tầm thường, còn Hứa Thâm, hiện giờ cậu ấy là hồng nhân trong cục, còn đột phá hình thái thứ hai rồi, địa vị siêu phàm. Sau này, cậu ấy muốn vào nội thành chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Và sớm muộn gì, bọn họ cũng sẽ chán cái thành Để này, muốn đi vào nội thành mà thôi...

Suy cho cùng, con người thường hướng tới chỗ cao mà.

Tô Sương suy nghĩ một hồi, phong cảnh ngoài cửa sổ xe đang từ từ lùi về phía sau.

Hẹn gặp lại... cô lặng lẽ nói lời tạm biệt trong lòng.

Tới nội thành, Tô Sương trở về phòng của mình. Cô nhìn thời gian một chút, lập tức liên lạc với người môi giới phòng ốc cùng với người thu mua đồ dùng second-hand trong nhà đã liên hệ trước kia.

Rất nhanh, người của hai bên đều lục tục đi tới.

"Ừm, là tất cả chỗ này. Tôi đã thương lượng giá cả với quản lý của các anh rồi. Đúng vậy, bộ dương cầm này cũng thế. Pho tượng này, nhớ bê cẩn thận một chút, nó được La đại sư chế tạo đó, những cái này nữa, máy pha cà phê này..." Tô Sương trang điểm tinh xảo, đứng ở bên cạnh chỉ huy.

Sau khi cô gửi đơn xin về hưu, đã trả lại kiếm Trảm Khư, và trang phục tác chiến rồi. Những thứ ấy đều thuộc về tài sản trong cục.

Rất nhanh, toàn bộ đồ trong nhà đều được chuyển đi hết.

"Cái hộp này không phải..." Tô Sương vội vàng cầm lấy một cái hộp gỗ màu nâu từ trong tay một công nhân. Tủ quần áo bị chuyển đi làm lộ ra cái hộp này. Nó nằm trong đó quá lâu, gần như cô đã quên mất nó rồi.

Tô Sương nhìn thoáng qua khe hở vừa được mở ra của cái hộp, xác nhận đồ vật bên trong đều còn, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp. Cô cầm mấy bức ảnh cũ từ bên trong ra.

Trong bức ảnh là dáng vẻ hạnh phúc của một gia đình. Gia đình này có một bé gái tết tóc đuôi ngựa, dung mạo giống cô đến bảy tám phần.

Tô Sương cất bức ảnh đi, lại lần nữa đóng chiếc hộp ấy xuống, tiếp đó cô tìm một tờ giấy, tì nó lên bệ cửa sổ, nhanh chóng viết vài dòng chữ, rồi nhét nó vào trong hộp.

Chờ sau khi tất cả công nhân đều rời khỏi, người môi giới bất động sản cũng tới.

Tô Sương cần bán biệt thự, cho nên có không ít người môi giới bất động sản đều tới đây. Cô đi ra tiếp đón bọn họ. Người môi giới biết cô đang cần bán gấp nên muốn bắt chẹt, ép giá, nhưng bị Tô Sương lạnh lùng bác bỏ, hết thảy mọi chuyện đều đã bàn bạc xong xuôi từ trước rồi.

Lúc đầu khi Tô Sương mua căn phòng này, ngoại trừ dùng để ở, cô cũng có chút suy nghĩ đầu tư, bây giờ bán đi, còn kiếm được chút lời nhỏ. Số tiền kia cũng là tiền vốn để cô tới nội thành yên thân gởi phận.

Tất cả đã được xử lý thỏa đáng, Tô Sương đi tới đình viện bên ngoài căn nhà, ánh mắt trông về nơi xa, sau đó dứt khoát rời đi, không quay đầu nhìn lại.

Bình Luận (0)
Comment