Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 352 - Chương 352. Hành Trình Của Tô Sương!

Chương 352. Hành Trình Của Tô Sương! Chương 352. Hành Trình Của Tô Sương!

Cô đi tới một bưu cục nào đó gần đây, bọc cẩn thận cái hộp trong tay lại, rồi viết ra một dòng địa chỉ và họ tên Hứa Thâm.

"Hi vọng cậu sẽ không dùng đến những thứ này..." Ánh mắt Tô Sương hơi run nhẹ, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí, lựa chọn gửi món đồ này đi.

Trong này ẩn chứa kí ức bi thương của cô, có lẽ nó sẽ khiến Hứa Thâm ý thức được một vài thứ… Cô vẫn luôn muốn báo đáp lại hắn những ân tình đã từng nhận được.

‘Hứa Thâm còn trẻ... dù bây giờ bản thân hắn có địa vị cao, nhưng rất có thể trong tương lai, hắn sẽ dùng tới thứ này. Nếu hắn tiến vào cái vòng luẩn quẩn kia, kiểu gì cũng sẽ tiếp xúc đến nó...’ Tô Sương thầm nghĩ.

Cô làm xong những chuyện này, lại đưa mắt nhìn hai bên đường xung quanh. Nó vẫn là con đường quen thuộc trong quá khứ, nhưng cô đã khác rồi.

Tuy trong lòng cô vẫn còn một chút cảm giác trống rỗng… nhưng người chuẩn bị đi xa nào chẳng vậy?

Nên quên đi và chúc mừng tương lai sắp tới, bởi vì kể từ bây giờ, Tô Sương cô sẽ không còn một chút vướng bận nào nữa.

Quá khứ ơi… Tạm biệt!

Hai ngày sau, Tô Sương đúng hẹn đi tới trang viên nào đó trong nội thành.

Trang viên này cực kỳ to lớn, khí phái.

Trong trang viên có không ít người làm vườn đang cắt tỉa hoa cỏ, còn có cảnh tượng người hầu vội vàng đi qua đi lại như con thoi.

Dù ở bên trong thành Để, nhưng biệt thự này cũng là một đại viện hào trạch (nôm na khu biệt thự cao cấp riêng biệt cực kỳ rộng lớn). Chỉ nhìn một nơi như thế này cũng đủ hiểu, cuộc sống của người có quyền thế trong thành Để, cũng không thua kém nội thành.

Tô Sương đưa thư mời tới, sau đó được một người hầu dẫn đường, đi xuyên qua vườn hoa tới một gian phòng tiếp khách trong trang viên.

"Ông chủ sẽ tới ngay, xin cô chờ cho một lát, cô có muốn uống cà phê không?" Người hầu vô cùng cung kính nói.

"Không cần." Tô Sương đáp.

Hiện giờ, cô chỉ mang theo duy nhất một chiếc ba lô của mình, và dung mạo được trang điểm thật tinh xảo.

Quần áo cũ và đồ dùng hàng ngày đều đã được xử lý, bây giờ cô chỉ có một thân một mình, mang theo tâm nguyện đến nội thành mà thôi.

Người hầu nghe vậy liền cung kính lui ra.

Tô Sương chờ đợi hơn một canh giờ, đứng ngồi qua lại thật lâu.

Trong phòng tiếp khách này được trang trí cực kỳ nguy nga lộng lẫy. Qua ánh mắt tinh tế của Tô Sương, cô có thể nhận ra rất nhiều thứ cực kỳ quý báu.

Hào phú như vậy, hẳn là sẽ không nuốt lời?

Cuối cùng, Tô Sương cũng nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài.

Cô lập tức an tĩnh đứng phía trước một bức tượng điêu khắc, duy trì tư thái thưởng thức, lộ ra dáng vẻ cực kỳ an bình, không có một chút nỏng nảy và xao động vội vàng nào.

"Để cô đợi lâu rồi.” Một tiếng cười truyền tới.

Tô Sương nhìn thấy một người trung niên vóc dáng chắc nịch, dáng người mập mạp, đi vào. Đối phương mặc quần áo ở nhà bằng tơ lụa, mang dép lê, cách ăn mặc khá tùy ý, nhưng toàn thân lại lộ ra hương vị tiền tài.

"Hàn tổng." Tô Sương nhìn thấy đối phương, vội vàng cúi đầu chào hỏi.

"Ha ha, con ngựa kia trông có đẹp không?" Người trung niên cười nói.

Trước mặt Tô Sương là bức tượng một con ngựa Pegasus (nguyên văn là phi mã 飞马- ngựa bay) đã được sơn màu, rất có tính nghệ thuật. Cô nhìn thoáng qua một cái rồi thu hồi tầm mắt, nói: "Hàn tổng rất có phẩm vị."

"Hôm nay cô tới tìm tôi là có chuyện gì?" Người trung niên cười nhẹ nhàng nhìn cô, quan sát từ trên xuống dưới.

Sắc mặt Tô Sương biến hóa, vội vàng nói: "Hàn tổng, lần trước tôi có nói với ngài về chuyện đi nội thành..."

"Ai nha." Người trung niên lập tức nghĩ ra, rồi vỗ đầu một cái nói: "Tôi nhớ là đã cho cô giấy thông hành rồi mà?"

"Vâng." Tô Sương vội vàng gật đầu: "Nhưng còn chưa đóng dấu."

Trên mặt người trung niên lộ ra nụ cười, nói: "Cô vội vàng muốn vào nội thành như vậy sao? Nếu cô đi rồi, sau này tôi biết đi tìm ai đây?"

Sắc mặt Tô Sương trầm xuống, cô gượng cười nói: "Bên cạnh Hàn tổng luôn có mỹ nữ vờn quanh, thiếu một mình tôi cũng không hề gì."

"Nhưng cô rất đặc biệt." Người trung niên cười một tiếng: "Vừa lúc, thời gian hôm nay còn sớm, tôi chưa ăn cơm, cô cũng tới ăn chút đi?"

Tô Sương uyển chuyển đáp: "Đa tạ Hàn tổng, tôi đã ăn rồi."

"Ăn rồi?" Người trung niên ngồi trên ghế sô pha, hai chân mở ra, cười nói: "Nơi này cũng ăn rồi?"

"Hàn tổng..."

"Đến đây đi, cô sắp phải đi rồi, coi như làm tôi thỏa mãn một lần cuối cùng, sau đó tôi lập tức đóng dấu cho cô. Chờ đến lúc, cô tới nội thành rồi, cũng không còn gặp lại tôi nữa."

Sắc mặt Tô Sương trở nên khó coi, cả người vẫn đứng nguyên tại chỗ.

"Làm sao?" Người trung niên thu lại nụ cười trên mặt, lập tức tản ra một loại hương vị lạnh lùng nghiêm nghị.

Tô Sương do dự nói: "Hàn tổng, lần trước tôi đã giao tiền, hết thảy những điều kiện ngài nói, tôi đều đáp ứng cả, ngài cũng đã nhận lời với tôi..."

"Đã làm nhiều lần như vậy, còn để ý một lần này sao?" Ánh mắt người trung niên chuyển thành lạnh lùng, nói: "Tôi đếm ba tiếng, cô tự mình chọn đi."

"Ba."

"Hai."

Ánh mắt Tô Sương giãy dụa một hồi, cuối cùng vẫn bỏ ba lô xuống, chậm rãi đi tới.

10 phút sau, Tô Sương sửa sang lại quần áo, chăm chú nhìn người đàn ông trung niên và nói: "Hàn tổng, nên đóng dấu rồi.”

"Dễ nói chuyện thôi." Người đàn ông trung niên cười cười, thu thập sơ qua một chút rồi đứng dậy nói: "Đi theo tôi. ”

Tô Sương lén lút thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai người rời khỏi phòng khách, đi đến phía trước một căn nhà nhỏ yên tĩnh trong trang viên.

Trước căn nhà nhỏ này có mấy bóng người mặc trang phục tác chiến màu xám trắng, đeo binh khí, cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, như thể bọn họ đang nghiêm ngặt trông coi một thứ gì đó vậy.

Tô Sương liếc nhìn hai cái, cảm thấy có chút khó hiểu. Cô mơ hồ có cảm giác những người này không phải bảo tiêu bình thường, mà là trảm khư giả.

Người đàn ông trung niên đi ở phía trước, gã đẩy cửa ra. Trong căn nhà nhỏ chỉ có ánh sáng lờ mờ, truyền tới một loại cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo.

“Vào đi.” Người đàn ông trung niên nghiêng người nói.

Sắc mặt Tô Sương hơi thay đổi, nói: "Hàn tổng, đây là nơi nào?"

"Không phải cô muốn đóng dấu sao?" Người đàn ông trung niên tức giận nói.

Tô Sương do dự một chút, cuối cùng cũng chậm rãi đi theo phía sau gã, bước vào.

Bình Luận (0)
Comment