Cách bày trí trong căn nhà nhỏ này rất rực rỡ vui vẻ, tựa như phòng của cô dâu vậy.
Nhưng cho dù như thế, Tô Sương vẫn cảm thấy một luồng hàn ý lạnh sống lưng, không ngừng tỏa ra bên ngoài.
“Con dấu ở trên tầng hai, cô tự đi lên lấy đi.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Tô Sương cảm thấy có chút lo lắng, nói: "Hàn tổng, tôi không nhận ra nó."
"Cô vào cửa sẽ nhìn thấy." Người đàn ông trung niên có chút mất kiên nhẫn nói: "Còn muốn đóng dấu nữa không?"
Sắc mặt Tô Sương thay đổi, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Hàn tổng, ông đã đồng ý với tôi."
“Tất nhiên, tôi đã nói thì sẽ giữ lời, không phải tôi đang dẫn cô đến đây lấy con dấu hay sao?” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn cô.
Tô Sương nhìn về phía tầng hai, với sắc mặt cực độ khó coi, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Từ trước đến nay, cô chỉ gặp phải loại cảm giác này trong nhiệm vụ trảm khư mà thôi. Cô nhìn về phía người đàn ông trung niên nói: "Hàn tổng, tôi là người của cục Khư Bí. Tôi đã làm tất cả những chuyện đã đáp ứng với ông. Ông đừng có lừa tôi.”
"Tôi đã bao giờ lừa gạt người khác chưa?" Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, sau đó đi lên cầu thang, tới trước cửa tầng hai, nói: "Đừng nói nhiều vô nghĩa, rốt cuộc cô có tới hay không?"
Tô Sương liếc gã một cái, ánh mắt lóe sáng, cuối cùng vẫn cắn răng đi lên tầng hai.
"Hàn tổng..."
"Đi vào đi." Người đàn ông trung niên vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, không cho Tô Sương có bất cứ cơ hội nào để mở miệng lần nữa, bởi vì đột nhiên gã dùng sức đẩy mạnh cô về phía cánh cửa.
Tô Sương cảm nhận được một luồng lực lượng khổng lồ truyền đến từ phía sau lưng. Nó vượt quá sức tưởng tượng của cô. Đây tuyệt đối không phải lực lượng mà một người bình thường có thể sở hữu.
Cô thoáng sững sờ, chờ đến lúc phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt cô đã xuất hiện một màn khủng bố.
Đó là bóng người tóc tai bù xù, khủng bố dữ tợn bị trói lại bằng một loạt dây xích sắt.
"Bà xã, lại có người dụ dỗ tôi, em nói xem tôi nên làm cái gì bây giờ?" Người đàn ông trung niên nhìn chăm chú vào bóng người bên trong cánh cửa, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng và yêu say đắm, nhẹ giọng nói.
Bóng người kia khẽ nhếch miệng, để lộ ra hàng trăm chiếc răng nanh mọc dày đặc.
"Khư..." Tô Sương hoảng sợ.
Cô thực sự không nghĩ đến ở nơi này lại thật sự có khư, còn là một con khư bị giam cầm!
Tô Sương vội vàng xoay người định bỏ chạy, nhưng đột nhiên đầu óc trở nên nặng nề, tựa như cô vừa bị một thứ sắc nhọn nào đó, đâm vào.
Ngay tiếp theo, cô chóng mặt tựa như say rượu, suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
Cảnh tượng trước mặt Tô Sương bắt đầu thay đổi, đột nhiên một cơn gió lạnh ập đến.
Cô thấy bản thân mình đang sững sờ đứng trên đường, phải một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, rồi không khỏi nhìn ngó xung quanh.
Hình như vừa nãy đã xảy ra chuyện gì đó?
Là ảo giác sao?
Tô Sương đưa tay nâng trán, cảm thấy trong đầu xuất hiện một chút không thoải mái, rất nhỏ thôi, nhưng một cơn gió lạnh ập đến đã làm cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô nhìn đoàn người và xe cộ qua lại trên đường, ngây người một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra mình đang định làm cái gì.
Nên đi vào nội thành… Và trước đó là tìm Hàn tổng đóng dấu.
Tô Sương nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa nghĩ tới nội thành, trên mặt cô không khỏi nở nụ cười vui vẻ.
Cô vẫy tay bắt taxi đến trang viên của Hàn tổng.
Người hầu ở cửa đối xử với cô rất nho nhã lễ độ.
Sau khi Tô Sương đi vào trang viên, tất cả nhóm người hầu trong này đều nhìn về phía cô, Cô có thể nhận ra sự hâm mộ đang tràn ngập trong ánh mắt bọn họ.
Niềm vui vẫn bị Tô Sương kiềm nén từ nãy, lại không khỏi lộ ra một lần nữa, lập tức biến thành một nụ cười.
Sau đó, cô được một người hầu dẫn đường, đi đến phòng khách xa hoa sang trọng.
Rất nhiều tác phẩm nghệ thuật được chất đống ở đây. Hương vị của tiền tài cùng với nghệ thuật được trộn lẫn vào nhau, và đương nhiên, nó cực kỳ dễ chịu.
Không bao lâu sau, gần như Tô Sương chỉ chờ đợi vài phút, người hầu đã mời được Hàn tổng đi đến.
"Muốn đi vào nội thành sao? Chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng thoát khỏi bể khổ." Hàn tổng cười chúc mừng cô.
“Cảm ơn Hàn tổng.” Tô Sương tương đối kiềm chế kích động trong lòng, rất thanh nhã cúi đầu nói lời cảm ơn đối phương, nhưng khóe miệng lại không nhịn được khẽ nhếch lên nở một nụ cười.
Đúng vậy, cuối cùng thì tôi cũng được đi vào nội thành……
"Nếu cần tôi giúp đỡ điều gì cứ việc nói. Hẳn là cô đã mang giấy thông hành đến rồi? Hiện tại chỉ cần chờ tôi đóng dấu cho cô nữa thôi." Hàn tổng cười nói.
Tô Sương lấy giấy thông hành từ trong ba lô ra, đưa cho Hàn tổng.
Nói thật, đúng là vì một số giao dịch nào đó, cô mới bước lên được con đường này, nhưng bây giờ đã chuẩn bị chia tay, hết thảy những gì bản thân phải chịu đựng cũng tan biến hết.
Hàn tổng sảng khoái đóng dấu, sau đó đích thân tiễn Tô Sương ra khỏi trang viên, còn sai bảo tài xế riêng của mình chở cô đến cổng nội thành.
"Khi bước vào nội thành, nếu cô có việc gì, chỉ cần nhắc tới tên của tôi, tuyệt đối dùng được." Hàn tổng cười vẫy tay từ biệt ở cửa trang viên.
"Cảm ơn Hàn tổng." Tô Sương lên xe, ngồi trong chiếc xe sang trọng đắt tiền, ánh mắt chăm chú nhìn vào kính chiếu hậu.
Theo khoảng cách dần dần tăng lên, dường như bóng người ở phía sau cũng bị kéo giãn ra tới biến dạng một chút, mãi cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Khi Tô Sương tỏ ra có chút khó hiểu, giọng nói của người tài xế lại truyền đến, lời nói mang theo sự cung kính: "Chúc mừng Tô tiểu thư, tôi thực sự không biết nội thành là như thế nào? Nó có sạch sẽ và ngăn nắp như lời cha mẹ tôi vẫn kể lúc tôi còn nhỏ hay không? Có phải mọi người đều tuân thủ pháp luật, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tranh chấp ở trên đường phố hay không? Bản thân tôi cũng rất khát khao được tới một nơi như vậy…”
Tô Sương lấy lại tinh thần, cười khẽ nói: "Cố lên, sau này anh cũng sẽ có cơ hội."
“Ừm, tôi đi theo bên người Hàn tổng chính vì dành dụm đủ tiền để sau này cũng chuyển vào nội thành đó.” Người tài xế rất quyết tâm nói, trong giọng nói mang theo đầy nhiệt huyết và khao khát.
“Anh có thể làm được.” Tô Sương cười nói.
Chiếc xe chạy như bay ở trên đường.
Cảnh tượng phố xá nhanh chóng lùi về phía sau, nhanh đến mức mơ hồ nhìn không rõ.