Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 354 - Chương 354. Tờ Giấy Không Bao Giờ Được Đóng Dấu…

Chương 354. Tờ Giấy Không Bao Giờ Được Đóng Dấu… Chương 354. Tờ Giấy Không Bao Giờ Được Đóng Dấu…

Nghĩ đến việc phải rời khỏi Thành Để, trong lòng Tô Sương vừa có chút không nỡ vừa có chút tiếc nuối. Cô nghĩ đến Hứa Thâm, nghĩ đến Mặc Tiểu Tiểu, nghĩ đến Dung Dung, nghĩ đến cha mẹ, và căn nhà của mình...

Cô sắp phải từ biệt với tất cả rồi.

Không lâu sau, chiếc xe đã đi đến phía trước nội thành.

Nơi có bức tường đứng sừng sững, nguy nga, hùng vĩ.

Tô Sương đã từng bắt taxi đến đây. Mỗi lần cô đứng bên này, hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn bức tường cao trước mắt, trong lòng đều tự hỏi khi nào bản thân mới có thể bước vào bên trong, nhìn xem thế giới ở phía sau bức tường này.

Và bây giờ, rốt cuộc cô cũng đủ tư cách lấy được giấy thông hành.

Tài xế cung kính mời cô xuống xe, sau đó đứng nhìn cô từ từ bước đến lối đi bên dưới bức tường cao ấy.

Nhóm vệ binh tuần tra đang đứng gác ngay phía trước thông đạo này. Khi Tô Sương đến gần, bọn họ lập tức yêu cầu cô cho xem giấy thông hành.

Cô lấy giấy thông hành đã được đóng dấu đưa cho vệ binh tuần tra.

Vệ binh nọ nhìn một chút, sau đó lại đánh giá Tô Sương một lần từ trên xuống dưới, vẻ khinh thường trong mắt lập tức biến thành ôn hòa nhã nhặn, gã cười nói: "Chúc mừng cô, có tư cách thông qua, vào đi thôi."

"Thật không dễ dàng. Cô ấy là một người đến từ thành Để, lại có thể đạt được tư cách tiến vào nội thành. Đây là chuyện mà bao nhiêu người mơ ước đó." Một vệ binh khác cảm thán, biểu đạt sự khâm phục từ tận đáy lòng với Tô Sương.

"Đúng vậy, ngàn dặm mới tìm được một đấy. Cô ấy chỉ là một cô gái lẻ loi, trơ trọi một mình, lại có thể đạt được tư cách đi vào nội thành. Rất lợi hại."

“Có lẽ cô ấy đã dùng thủ đoạn gì đó chăng?” Một thủ vệ khác biểu hiện ra một tia ác ý.

"Chẳng cần biết là thủ đoạn gì, người ta sẽ không đến mức giết người, cũng không trộm không cướp, kiếm tiền bằng bản lĩnh của chính mình." Có vệ binh đỡ lời cho Tô Sương.

“Đúng vậy.” Những vệ binh khác đều gật đầu.

Tô Sương khẽ mỉm cười. Cô biết cách kiếm tiền của mình chẳng tốt đẹp gì, nhưng mặc kệ ra sao, hết thảy đều đã qua đi.

Chỉ cần cô đi vào nội thành, cũng tương đương với nói lời tạm biệt với quá khứ.

Trong sự chúc mừng của mấy vệ binh, cô cất giấy thông hành đi, nắm chặt trong tay mình, sau đó đi về phía thông đạo tối đen và thâm thúy kia.

Đằng sau thông đạo này, chính là quang minh rực rỡ...

Cùng lúc ấy, ở cửa phòng tầng hai.

Trên môi người đàn ông trung niên nở một nụ cười, gã nhìn bóng hình xinh đẹp trước mặt đang chậm rãi đi về phía cái miệng to gớm ghiếc kia.

Rất nhanh, bóng hình này đã bị cái miệng lớn đó, hoàn toàn bao phủ.

Không lâu sau, một chiếc ba lô bị nhai nát được nhổ ra cùng với một tờ giấy.

Tờ giấy đúng là giấy thông hành. Hiện giờ nó đã bị nhuộm đỏ, nhưng vị trí chờ đóng dấu vẫn còn trống không.

...

...

Đô đô.

Hôm qua Hứa Thâm vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ trảm khư cấp C, hắn đang luyện kiếm trong phòng, đột nhiên nghe thấy âm thanh phát ra từ dụng cụ truyền tin.

Lại là nhiệm vụ? Hứa Thâm cầm nó lên xem, nhưng thứ phát ra âm thanh không phải là dụng cụ truyền tin của cục Khư Bí, mà là tin tức tới từ hội Truy Quang.

Người gọi là Đại Ly Ly.

Hứa Thâm cầm lên nghe: "Làm sao vậy?"

"Đại nhân, trong hội tìm ngài có việc, hi vọng ngài có thể đến đây một chuyến." Đại Ly Ly nói.

Hứa Thâm nhíu mày nói: "Được, một lát nữa tôi sẽ đến."

Hắn nhanh chóng cúp máy, dừng hoạt động luyện kiếm lại, thu dọn một chút, lau mồ hôi. Ngay lúc Hứa Thâm đang định ra ngoài, đột nhiên dụng cụ truyền tin lại vang lên, là Mặc Tiểu Tiểu gọi.

"Đã tìm được bảo mẫu rồi, cậu cứ yên tâm đi.”

“Làm phiền cô rồi, tôi đã nói là tự tôi sẽ đi tìm, nhưng mấy ngày nay bận quá.” Hứa Thâm vội vàng nói.

Trước đây, hắn đã hứa sẽ chăm sóc Dung Dung, còn thuê bảo mẫu riêng cho cô bé, vậy mà dạo gần đây thường xuyên có nhiệm vụ, cuối cùng chỉ có thể giao việc này lại cho Mặc Tiểu Tiểu.

“Chuyện nhỏ thôi mà. Chỉ cần cậu bỏ tiền ra là được.” Mặc Tiểu Tiểu hừ nhẹ một tiếng.

“Dễ bàn.” Hứa Thâm nở nụ cười, chợt hỏi: “Tô tỷ đã tới nội thành rồi sao?”

"Ừm, tối hôm qua cô ấy có liên lạc với tôi, nói rằng hôm nay cô ấy sẽ đi. Phỏng chừng lúc này cô ấy đã đi rồi, để chốc lát nữa tôi gọi điện hỏi xem sao." Mặc Tiểu Tiểu nói.

"Ừm." Hứa Thâm cúp máy, sau đó nhanh chóng xuống lầu, lái xe đến hội Truy Quang.

Không lâu sau, hắn đi vào tổng bộ của hội Truy Quang, rồi ngựa quen đường cũ đi đến tầng dành cho lãnh đạo. Hắn vừa mở cửa đã nhìn thấy Đại Ly Ly đang đợi ở nơi này, hơi tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

“Đại thủ lĩnh tìm ngài.” Đại Ly Ly vội vàng nói: “Tôi cũng không biết cụ thể là chuyện gì.”

Hứa Thâm nhướng mày, hắn đi theo Đại Ly Ly đến văn phòng của đại thủ lĩnh.

Đại Ly Ly gõ gõ cửa, nghe thấy giọng nói của Mộc Vương truyền ra từ bên trong, cô lập tức đẩy cửa rồi đứng bên ngoài làm ra động tác mời với Hứa Thâm. Chờ sau khi Hứa Thâm bước vào, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại thay hắn.

"Mộc Vương." Hứa Thâm nhìn thấy bên trong văn phòng chỉ có một mình Mộc Vương. Gã đang ngồi hút thuốc trên sô pha, nhưng thứ mà gã hút lại là hàng cao cấp mà Hứa Thâm chưa từng trông thấy.

Màn sương khói lượn lờ, hương thơm này khá giống mùi rượu.

"Cậu đã đến rồi." Mộc Vương buông một chân đang bắt chéo xuống, ngồi thẳng dậy, cười nói: "Muốn thử một điếu hay không?"

“Không.” Hứa Thâm lắc đầu. Ma ma từng nói, không nên tùy tiện nhận đồ vật của người lạ rồi bỏ vào trong miệng mình.

"Cậu sống quá cẩn trọng rồi. Cuộc sống ấy à, cần phải biết hưởng thụ. Đừng lúc nào cũng quá mức căng thẳng như thế, nếu không cuộc sống này làm gì còn ý nghĩa nữa?" Mộc Vương cười nói.

Gã đã nhìn ra cuộc sống hàng ngày của Hứa Thâm khá là nhàm chán và cứng nhắc.

Hứa Thâm mỉm cười, hắn không giải thích gì cả.

Mỗi người đều có quan điểm riêng của mình.

Nhưng mà… phải sống được lâu mới có nhân sinh.

"Tôi tìm cậu đến đây là muốn giao cho cậu một việc. Loại chuyện này chỉ phù hợp để thống lĩnh trong hội làm thôi, nhưng những người khác đều có chút nóng nảy bộp chộp, sát khí trên người quá nặng. Sau khi tôi nhìn một vòng, mới phát hiện ra, chỉ có cậu là phù hợp nhất." Mộc Vương gõ gõ tàn thuốc, nói vào chuyện chính.

Hứa Thâm có chút giật mình, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Sát khí của hắn... không nặng sao?

Phải chăng hắn nên biểu lộ ra thích hợp hơn một chút?

Bình Luận (0)
Comment