Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 355 - Chương 355. Nhiệm Vụ Bảo Tiêu!

Chương 355. Nhiệm Vụ Bảo Tiêu! Chương 355. Nhiệm Vụ Bảo Tiêu!

“Có chuyện gì vậy?” Hứa Thâm dò hỏi.

Mộc Vương mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, không phải là trảm khư, chỉ đi bảo vệ một người thôi."

“Bảo vệ một người?” Hứa Thâm kinh ngạc.

“Đúng vậy, người này đến từ trong nội thành, có bối cảnh rất lớn, cũng có chút liên quan với hội của chúng ta.” Mộc Vương lấy một túi hồ sơ từ trên đệm sô pha tới, nói: “Đây là tư liệu của đối phương, có cả ảnh chụp, cậu nhìn một cái trước đi."

Hứa Thâm nhận lấy, bên trong túi hồ sơ chỉ có duy nhất một tập văn kiện, trên đó là ảnh chụp của một cô gái rất xinh đẹp, vô cùng động lòng người.

Thoạt nhìn tuổi của cô ấy cũng tương đương với hắn, chừng hai mươi tuổi, trong sáng tươi đẹp, ánh mắt mang theo vẻ dịu dàng và tinh thần phấn chấn.

“Đối phương đến thành Để làm việc, nhậm chức ở sở Thủ Vệ Thành Bang, có khả năng sẽ dính vào không ít chuyện nhỏ, cần cậu đi theo bên cạnh chăm sóc một chút.” Mộc Vương thở nhẹ, phun ra một làn khói thuốc dày đặc, sau đó mở miệng trêu ghẹo: "Không nên thấy người ta xinh đẹp mà thích người ta nha."

“Ngô…”

Ánh mắt Hứa Thâm xẹt qua bóng dáng nhỏ nhắn phía sau Mộc Vương, nhìn thấy người đằng sau hơi bĩu môi, đôi tay trắng như phấn nắm chặt thành quyền vung tới, tầm mắt của hắn nhanh chóng xẹt qua, nói: “Chiếc bình hoa này cũng không tệ.”

Mộc Vương quay đầu lại đưa mắt nhìn bình hoa trên bàn gỗ phía sau sô pha, nhướng mày nói: “Nếu cậu thích thì tặng cậu, dù sao cũng chỉ có mười vạn, là đồ sứ cổ được đào lên.”

“Quá quý giá rồi.” Hứa Thâm lại nhìn “bình hoa” thêm lần nữa, lắc đầu thu hồi ánh mắt, nói: “Cần bảo vệ trong bao lâu?”

“Một tháng.” Mộc Vương mỉm cười nói: “Cô ấy cũng chỉ đến Thành Để một tháng, tiểu thư nhà quyền quý mà, có lẽ nửa tháng, thậm chí là hai, ba ngày đã trở về rồi, chưa chắc người ta có thể chịu được khổ cực của thành Để.”

“Nơi này rất khổ sao?” Hứa Thâm không khỏi nghĩ đến Tô Sương, cô ấy cũng muốn thoát khỏi thành Để.

Ở thời điểm Hứa Thâm còn là vụ dân, đúng là bản thân hắn đã cảm nhận được cuộc sống gian khổ, nhưng hiện tại sau khi trở thành trảm khư giả, còn dứt bỏ được nhiệm vụ trảm khư cần phải đối mặt với sinh tử, cuộc sống sau khi kiếm được tiền vẫn rất vui vẻ, hạnh phúc.

Ăn mặc không lo, có thể dùng được rất nhiều đồ dùng tiện dụng, ví dụ như tắm rửa có bình nóng lạnh, lại có thể ăn rất nhiều món ngon…

Đây đều là những điều kiện xa xỉ mà trước đây hắn tuyệt đối không dám mơ tưởng.

“Chúng ta đã quen rồi, nhưng đối với người khác, đương nhiên là rất khổ, phỏng chừng chỉ vẻn vẹn là hít thở trong bầu không khí ở nơi này thôi, cũng khiến người ta khó có thể chịu đựng được.”

Mộc Vương khẽ lắc đầu, rồi búng toàn bộ tàn thuốc đã cháy hết vào trong chếc gạt tàn màu xám.

“Nói về tôi đi, cũng coi như bản thân tôi đã quen sống ở nội thành, nếu để tôi tới vùng ngoại thành, chỉ đề cập tới mùi nước tiểu và phân của những tiện dân kia thôi… Nói thật, những thứ ấy thực sự làm cho người ta có một loại kích động muốn làm thịt tất cả bọn họ.”

“Không đến mức ấy chứ...” Hứa Thâm không khỏi nhìn gã một cái.

Cái này có được coi là dị trạng của hình thái thứ hai hay không?

“Thân phận của chúng ta là gì? Vì sao lại phải đi ngửi mùi phân và nước tiểu rác rưởi này? Chẳng lẽ cậu không bực mình sao?” Mộc Vương nhìn về phía Hứa Thâm.

“...” Hứa Thâm không biết nên trả lời như thế nào.

Đến tột cùng là người có quyền lực đối xử với sinh mệnh theo cách nào vậy? Bọn họ có biết mình đang đối xử với sinh mệnh hay không? Và rút cuộc là bọn họ nghĩ mình đang đối xử với cái gì vậy?

“Tóm lại, cậu cứ bảo vệ tốt vị tiểu thư nhà quyền quý này là được, không để cô ấy xảy ra chuyện. Đối với cậu, hẳn là một chuyện rất nhẹ nhàng. Nếu người ta có chút tính tình tiểu thư gì đó, cậu cứ cố gắng hết mức, nhường nhịn được thì cứ nhường nhịn. Theo tôi, tuy cậu là hình thái thứ hai, nhưng không có trạng thái cảm xúc dị thường gì quá đặc biệt, gặp gỡ qua lại hẳn là ổn định.”

Mộc Vương cười nói, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà gã lựa chọn Hứa Thâm.

Lại nói, sau khi trảm khư giả đạt tới hình thái thứ hai, trải qua trạng thái cực hạn ăn mòn, hầu hết mọi người đều sẽ xuất hiện một chút tình huống khác thường.

Có người sẽ sinh ra nhân cách thứ hai, có người sẽ vui giận thất thường.

Một số người vội vàng nóng nảy, một số người dễ bi thương u sầu, mà một khi u sầu sẽ muốn giết người.

Còn có người thích lẩm bẩm một mình, nhưng lại cho rằng người thân đã chết vẫn còn ở bên cạnh mình.

Mộc Vương đều đã gặp qua đủ loại tình huống như vậy, và Hứa Thâm là tồn tại hình thái thứ hai coi như bình thường nhất mà gã từng gặp được.

“Hiểu rồi.” Hứa Thâm gật đầu, chợt nói: “Nếu là như vậy, thì tình huống của tôi ở cục Khư Bí bên kia, hy vọng có thể trì hoãn thêm mấy tháng.”

Mộc Vương hơi nhướng mày, nói: “Cậu thật sự luyến tiếc cục Khư Bí đến vậy sao?”

“Không phải luyến tiếc, mà là nhân tình.” Hứa Thâm nhìn thẳng vào Mộc Vương.

Lại nói, tuy những vị thủ lĩnh khác ở nơi này được mang danh thống lĩnh, nhưng kì thực thống lĩnh chân chính của hội Truy Quang vẫn là Mộc Vương trước mắt. Những người khác đều có quyền điều động tài nguyên trong hội, nhưng Mộc Vương lại có quyền lập nên các quy tắc trong hội.

Gã mới là thủ lĩnh chân chính.

Và Hứa Thâm tin rằng, khi ở trước mặt đối phương, có rất nhiều chuyện bản thân sẽ không giấu giếm được, ví dụ như gần đây, hắn thường xuyên thay cục Khư Bí làm nhiệm vụ chẳng hạn.

“Con cáo già lão Liễu kia, chỉ biết dùng nhân tình để ràng buộc cậu thôi.” Mộc Vương bình tĩnh nói.

“Có lẽ là vậy, nhưng có một số việc dù vạch trần, nhìn thấu, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, huống chi quả thật là tôi rất cảm kích Liễu cục.” Hứa Thâm nói.

Mộc Vương nhìn cậu một cái thật sâu, nói: “Cậu còn trẻ, trong lòng còn cảm thấy không đành lòng đối với việc giết hại những người đã giúp đỡ mình. Nhưng tôi là người từng trải, coi như chia sẻ chút kinh nghiệm của bản thân đi. Có lẽ trong tương lai cậu sẽ hiểu, chỉ có bản thân tốt, mới thực sự là tốt.”

“...” Hứa Thâm cố hết sức kiềm chế để không dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn đối phương.

Quả nhiên, vị Mộc Vương này cũng không được bình thường.

Bình Luận (0)
Comment