Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 356 - Chương 356. Nam Ngưng!

Chương 356. Nam Ngưng! Chương 356. Nam Ngưng!

“Thuốc lá đã tàn hết rồi, cậu cũng nên đi, đi thôi.” Mộc Vương dụi nát phần đầu mút của điếu thuốc lá trong chiếc gạt tàn.

Hứa Thâm nhìn thoáng qua gã rồi cầm lấy túi văn kiện trên bàn, đứng dậy và từ biệt rời đi.

Đại Lỵ Lỵ đang cung kính chờ đợi ngoài cửa, lập tức đưa Hứa Thâm rời khỏi tổng bộ.

Hứa Thâm lái xe trở về, sau khi quay lại khu phố Nham La, hắn liên lạc một chút với Liễu cục, thông báo gần đây mình có chút việc, tạm thời hủy bỏ nhiệm vụ tăng quân số lúc trước, quay về trạng thái bình thường.

“Cậu có chuyện gì, cần hỗ trợ không?” Liễu Tích Xuyên ân cần hỏi.

“Không có chuyện gì lớn, sẽ không làm phiền tới cục trưởng.” Hứa Thâm uyển chuyển từ chối.

Trong phòng làm việc của cục Khư Bí, Liễu Tích Xuyên cúp điện thoại, rồi không khỏi lắc đầu cười cười.

Nhóc con này, xem ra hội Truy Quang bên kia gây không ít áp lực cho hắn.

Hy vọng, hắn đừng khiến ông thất vọng...

.....

Ngày hôm sau, Hứa Thâm lái xe đến phía trước đại tửu điếm Mạc Na ở khu thành thị.

Lúc trước, lần đầu tiên hắn đến khách sạn này, là ngồi xe của Chu đội tới đây, khi đó, hắn còn ngây ngô, chưa hiểu biết chuyện gì.

Lần này, khi Hứa Thâm lại một lần nữa đứng nhìn tòa nhà cao tầng quen thuộc mà nguy nga này, sương mù vẫn vờn quanh bốn phía, nhưng hiện giờ, tầm nhìn của hắn đã tăng lên rất nhiều rồi, khiến cho mọi thứ trở nên rõ ràng hơn trước, thậm chí khi tụ tập khư lực vào hai mắt, hắn còn có thể nhìn xuyên qua đám sương mù nọ trông thấy mọi thứ ở cách đó hơn trăm mét.

“Người cần phải đón đang ở đây.” Hứa Thâm ngồi trên xe, lẳng lặng chờ đợi. Hắn hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt thường xuyên nhìn về phía cửa khách sạn.

Không bao lâu sau, bỗng nhiên dụng cụ truyền tin của hắn vang lên, là một dãy số xa lạ.

“Hứa tiên sinh, cậu sắp tới chưa?” Bên trong truyền đến một giọng nói thanh thuần đáng yêu.

Tối hôm qua, Hứa Thâm đã liên lạc với đối phương, cô ấy cũng biết hắn là bảo tiêu do hội Truy Quang phái tới. Vừa nghe vậy, hắn lập tức nói: “Tôi đã đến rồi, Nam tiểu thư, cô đang ở đâu?”

“Ah, cậu đã tới rồi? Chờ một chút, tôi sẽ xuống ngay. Tôi đang ở trong thang máy rồi.” Giọng nói kia thoáng hiện chút bối rối, cô ấy vội vàng nói.

“Không vội không vội, cô cứ từ từ đi xuống cũng được.” Hứa Thâm vội vàng nói.

Chờ đầu dây bên kia cúp máy, Hứa Thâm lại nhìn về phía khách sạn. Không bao lâu sau, một bóng dáng kéo theo rương hành lý từ bên trong đi ra, chiếc rương hành lý nọ còn lớn hơn thân thể cô, hai tay kéo theo cũng có chút cố hết sức.

Hứa Thâm xuống xe, vừa vặn bắt gặp lúc cô ấy ngẩng đầu, hắn lập tức nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo, thuần khiết của đối phương. Gương mặt này có mang theo một loại cảm giác tinh thần phấn chấn của thiếu nữ, và dưới tầng ánh sáng nhạt, lớp da thịt trắng như tuyết ấy lại lộ ra một chút trong suốt, long lanh.

Hứa Thâm hơi lui về phía sau nửa bước theo bản năng.

Thiếu nữ bên kia đang nhìn khắp nơi chung quanh. Rất nhanh, cô ấy đã trông thấy Hứa Thâm đang đứng cạnh xe, gương mặt thoáng lộ ra một chút nghi hoặc, sau đó vẫy vẫy tay với hắn.

Hứa Thâm phản ứng lại, lập tức căng thẳng đi tới.

“Xin chào, Nam Ngưng tiểu thư.” Hứa Thâm biết được tên của đối phương từ trong tư liệu, rồi nhanh chóng tiến lên nhận lấy rương hành lý cực lớn, cồng kềnh kia.

Lúc này, Hứa Thâm cũng nhìn thấy một lão giả dáng người thẳng tắp đi ra, mặc áo bành tô (hoặc áo đuôi tôm), đang đứng trong cánh cửa xoay tròn của khách sạn, ở ngay sau lưng cô gái ấy, người này có vẻ là quản gia đi theo đằng sau đối phương.

Hứa Thâm đang cảm thấy kinh ngạc, bỗng nhiên hắn lại nhìn thấy thân thể lão giả này đi xuyên qua cánh cửa xoay tròn...

Hắn lập tức làm ra vẻ tự nhiên, dời ánh mắt đi, sau đó cúi đầu dừng lại trên rương hành lý bên dưới, hỏi: “Tiểu thư, rương hành lý của cô có chút nặng.”

Nam Ngưng cũng đang đánh giá vị bảo tiêu trước mắt, rồi có chút kinh ngạc, nghĩ thầm người ở thành Để này cũng trắng nõn, đẹp mắt lắm nha, đâu có giống những gì cha từng nói, cái gì mà mặt mũi đáng ghét, cả người lôi thôi?

“Vẫn nên để tôi tự mình xách đi.” Nam Ngưng vội vàng nhận lấy tay cẩm của chiếc rương.

“Không không, tôi chỉ tùy tiện nói một chút vậy thôi.” Hứa Thâm vội vàng nói.

Hai người lôi kéo, bàn tay liền chạm vào nhau, Nam Ngưng có chút đỏ mặt, rụt tay về, nói: “Vậy làm phiền cậu rồi.”

Khóe mắt Hứa Thâm liền chú ý tới, ngay lúc này, đôi mắt của lão giả mặc áo bành tô đang đi theo sau lưng cô gái, đang nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Rút cuộc ông là người hay khư?

Hứa Thâm không dám nhìn thẳng vào đối phương, khóe mắt từ trên người lão giả nọ lập tức dời qua nơi khác, lại thấy Mai Phù đang đứng bên cạnh lão giả ấy, vẻ mặt cô bé cũng đầy tức giận.

Ánh mắt Hứa Thâm dời đi rất nhanh, hắn vội vàng chỉ về phía xe của mình, nói: “Lên xe của tôi trước đi? Tiểu thư, cô vừa tới thành Để sao? Chỉ có một mình cô thôi hả?”

“Đúng vậy, vốn dĩ Hồng quản gia cũng muốn đi theo, nhưng bị tôi cự tuyệt. Tôi tới nơi này để làm việc đứng đắn, nếu Hồng quản gia cũng theo tới, nhất định ông ấy sẽ khoa tay múa chân, để cho mọi người đều biết thân phận của tôi, sẽ không thành thật ở chung với tôi đâu.”

Nam Ngưng nói tới đây, bỗng nhiên nhìn về phía Hứa Thâm, nói: “Hứa tiên sinh, cậu tuyệt đối đừng tiết lộ thân phận của tôi nha, bằng không chuyện tôi tới nơi này sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ đó.”

Thực ra tôi cũng không biết quá nhiều về thân phận của cô đau... Hứa Thâm cười khổ, trên tư liệu cũng không viết những thứ này, mà Mộc Vương cũng chỉ nói lai lịch đối phương tương đối lớn, chứ không nói rõ lai lịch cụ thể của cô ấy là gì.

“Tôi sẽ giữ miệng kín như bưng.” Hứa Thâm nói.

“Được.” Nam Ngưng mỉm cười, sau đó đi theo Hứa Thâm tới trước xe.

Rương hành lý được nhét vào cốp xe, Nam Ngưng đứng bên ngoài xe, nghiêng đầu quan sát.

Hứa Thâm đã ngồi lên vị trí người lái, không khỏi kinh ngạc nói: “Nam tiểu thư, sao cô không lên xe?”

“Cái này... Làm thế nào để mở cửa?” Vẻ mặt Nam Ngưng mang đầy dấu chấm hỏi.

“?” Hứa Thâm cũng hơi nghi hoặc, hắn dịch người tới gần, mở cửa từ bên trong ra, nói: “Nam tiểu thư chưa từng ngồi xe sao?”

Nam Ngưng vội vàng nhấc chân chui vào, tuy thân thể cao chừng một mét bảy, nhưng thuộc dạng mảnh mai, thon dài. Cô ấy đã yên ổn ngồi ở ghế phụ lái, nghe vậy có chút đỏ mặt, nói: “Tôi đã ngồi, chỉ là chưa từng phải mở cửa.”

“...” Hứa Thâm hơi trố mắt nhìn qua, nhất thời chuyển thành trầm mặc.

Bình Luận (0)
Comment