“Nam tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?” Hứa Thâm dò hỏi: “Đi tìm chỗ ở cho cô, hay là?”
“Có thể đến sở Thủ Vệ Thành Bang báo cáo trước được không?” Nam Ngưng vội vàng nói: “Tôi tới có chút muộn, có lẽ bây giờ đã lỡ thời gian báo cáo rồi…”
Nói xong, trên mặt cô lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Dù đến muộn cũng không ai làm khó cô đâu… Hứa Thâm nghĩ vậy nhưng vẫn gật đầu nói: “Vậy tới sở Thủ Vệ Thành Bang trước, là đi tới khu nào?”
“Tổng bộ.” Nam Ngưng nói.
“Ừm…” Hứa Thâm lập tức dò xét bản đồ thành Bạch Nghĩ trong đầu đầu, và nhanh chóng tìm thấy vị trí của sở Thủ Vệ Thành Bang, rồi lái xe đến đó.
Lúc này, hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của vị quản gia mặc áo đuôi tôm vẫn đi theo thiếu nữ bên cạnh mình, từ trong kính chiếu hậu, cùng với Mai Phù chỉ cao tới bả vai lão đang đứng bên cạnh đối phương.
Bắt đầu từ lúc chiếc xe nổ máy, một già một trẻ này cũng vội vã chạy theo chiếc xe đang lăn bánh thật nhanh kia.
Có chút khác biệt chính là, cơ thể của Mai Phù đang bay bổng giữa không trung, và dường như giữa những chiếc xe có tồn tại một lực kéo nào đó, khiến cho chiếc xe này kéo thân thể tiến về phía trước, còn bản thân cô ấy lại đang tao nhã ngồi trên chiếc xe đằng sau.
Mà ông lão mặc áo đuôi tôm kia lại tỏ vẻ giận dữ, chỉ có thể vội vàng nhấc chân lên chạy theo.
…Chẳng lẽ người này chính là vị Hồng quản gia mà cô gái này vừa nhắc tới?
Hứa Thâm liếc nhìn cô gái bên cạnh, người sau không hề có chút cảm giác nào, chỉ lộ ra khuôn mặt đầy tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ xe, quan sát cảnh tượng phố xá hai bên đường.
“Thoạt nhìn ở nơi này của mọi người cũng rất sạch sẽ!” Giọng nói của cô gái lộ ra một tia kích động, giống như một chú chim vừa mới ra khỏi lồng, phát ra âm thanh vui vẻ ríu rít.
“Cũng tàm tạm.” Đây đều là công trình để giữ sĩ diện, ai bảo nơi này chính là chốn tiếp đón các nhân vật trong nội thành như cô chứ… Hứa Thâm vẫn duy trì nụ cười không nói.
“Thương hội Hồng Phong? Đây không phải là thương hội trong nội thành chúng tôi sao? Ở đây cũng có hả?”
“Tiệm châu báu La thị, tôi từng đi qua chỗ này rồi.”
Nam Ngưng mải mê quan sát những cửa hàng hai bên đường, cũng trông thấy rất nhiều cái tên quen thuộc, vẻ mặt hiện lên chút phấn khích.
Đều là từ nội thành mở rộng tới đây sao… Ánh mắt Hứa Thâm có chút dao động, xem ra rất nhiều ngành nghề ở thành Để, đều có bóng dáng của nội thành, khó trách một vài phú hào kia luôn dùng ánh mắt miệt thị đối xử với nhân viên trảm khư bọn họ. Có lẽ những phú hào đó đều ở trong nội thành, hoặc là thành viên tinh anh được những xí nghiệp trong nội thành phái tới nơi đây.
Người như vậy tới thành Để, chắc chắn sẽ có một loại cảm giác ưu việt thiên nhiên.
Khi chiếc xe chạy ra khỏi khu vực cách đại tửu điếm Mạc Na vài km, Nam Ngưng nhìn thấy những nhãn hiệu quen thuộc nọ càng ngày càng ít đi, mà con đường xung quanh cũng dần dần xuất hiện những chỗ hư hỏng, ổ gà, còn có rác rưởi không biết bị người nào vứt bên đường, vẫn chưa kịp dọn sạch.
Chiếc xe tiếp tục chạy, rõ ràng là đoạn đường xung quanh nơi này kém hơn đoạn đường gần đại tửu điếm Mạc Na rất nhiều, có thể nhìn thấy một số toà nhà cũ kỹ thoáng hiện nét tang thương qua năm tháng ở xung quanh.
Giọng nói của Nam Ngưng cũng dần dần nhỏ lại, nhưng hai mắt cô vẫn mở to, vẫn đang cẩn thận quan sát xung quanh.
Không lâu sau, chiếc xe đã tới sở Thủ Vệ Thành Bang.
Rõ ràng là đoạn đường phụ cận nơi này nhìn sạch sẽ hơn rất nhiều, kiến trúc tổng bộ của sở Thủ Vệ trông tráng lệ vô cùng, giống như một toà lâu đài cổ kính vậy.
Có những cột đá màu trắng to lớn được dựng lên ngay gần lối vào, bên cạnh đó là tầng tầng lớp lớp bậc thang, dường như đang cố gắng để lộ ra cảm giác uy nghiêm.
Hai bên là đội thủ vệ đang đứng thẳng người, ánh mắt tựa như bàn thạch (chỉ cảm giác vững vàng, không dao động), mang tới cho người ta một loại cảm giác luật pháp nghiêm minh.
Chiếc xe dừng lại, Hứa Thâm dạy Nam Ngưng cách mở cửa.
Nam Ngưng cũng không khách sáo, vừa học được là rất hưng phấn mở ra đóng vào tới hai lần, biểu hiện y như một đứa trẻ.
Đợi cho đến khi Nam Ngưng chịu dừng trò chơi này lại, để đóng cửa xe vào, co ấy mới ngẩng đầu nhìn sở Thủ Vệ Thành Bang trước mắt, trong đôi mắt hiện lên khát vọng và hào quang: “Tất cả mọi người đều nói thành Để vô cùng hỗn loạn, nhưng thầy của tôi từng nói, luật pháp nhất định phải phổ biến đến mọi người và mang lại lợi ích cho mọi người. Luật pháp vốn không phải vũ khí của người giàu, cũng không phải gông xiềng của người nghèo.”
Hứa Thâm hơi giật mình, rồi gật đầu nói: “Thầy của cô nói rất đúng.”
Nam Ngưng nghe thấy thầy của mình được người khác khen, trên mặt cô lộ rõ vẻ tươi cười, nói: “Thầy của tôi là nhân vật số một trong giới luật pháp nội thành. Ông từng tham gia biên soạn Pháp Điển Nội Thành phiên bản thứ 82 đấy.”
“Lợi hại!” Hứa Thâm tán thưởng từ tận đáy lòng, mỗi lần biết thêm một chút, lại là mỗi lần hắn cảm nhận được bối cảnh của Nam tiểu thư này mạnh mẽ tới mức nào.
“Nam tiểu thư tới đây thực tập sao? Chắc hẳn trong nội thành cũng có sở Thủ Vệ Thành Bang chứ?” Hứa Thâm tò mò hỏi.
“Mục tiêu của tôi là khiến cho luật pháp mang đến lợi ích cho mọi người.” Đôi mắt Nam Ngưng loé sáng, lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, ngón tay cũng hơi nắm chặt: “Ngay cả ở thành Để, con người cũng nên được hưởng phần quyền lợi này!”
Cô nói mọi người nên được hưởng quyển lợi thì đúng rồi, nhưng vì sao lại dùng tới hai từ ‘Ngay cả’ kia… Hứa Thâm cũng không chán ghét cô gái trước mặt, bởi vì từ trên người cô ấy, hắn không phát hiện ra một chút tâm cơ nào, ngược lại là loại cảm giác sạch sẽ này mới khiến hắn sợ hãi.
Có lẽ chính vì điểm này, mới khiến hắn sâu sắc hiểu được, cách người nội thành đối xử với thành Để là như thế nào.
“Đây là lý tưởng của cô?” Hứa Thâm nói.
“Ừm.” Ánh mắt Nam Ngưng rời khỏi cuốn pháp điển đang nằm trong tay bức tượng điêu khắc ngay phía trước sở Thủ Vệ Thành Bang, rồi rơi xuống người Hứa Thâm, vẻ mặt hơi đỏ, nói: “Có lẽ mục tiêu này rất khó thực hiện nhưng tôi sẽ cố gắng!”
Hứa Thâm khẽ gật đầu, hóa ra cô còn biết nó rất khó khăn sao? Điều này chứng tỏ rằng cô còn chưa khờ khạo đến mức ngớ ngẩn.