“Đi thôi.”
Nam Ngưng cười nói, đi đến đây, tựa như cô đang bước vào nhà của mình, lập tức dẫn đầu đi ở phía trước, bàn chân đặt lên tầng tầng lớp lớp bậc thang kia, vừa đi vừa nói: “Anh có biết pho tượng này là ai không?”
“Không biết.” Hứa Thâm theo ở phía sau, cúi đầu trả lời.
Khi bước lên tầng tầng lớp lớp bậc thang này, sống lưng của con người ta sẽ bị uốn cong mà bản thân cũng không thể tự kiềm chế được.
“Ngài ấy là thần tượng của tôi, cũng là Nhân Hoàng đời thứ nhất!” Ánh mắt Nam Ngưng toả sáng, nói: “Nghìn năm trước, ngài là người biên soạn Sơ Đại Pháp Điển, là một trong những vị lãnh tụ vĩ đại nhất!”
“Nhân Hoàng đời thứ nhất …” Hứa Thâm liếc mắt nhìn pho tượng kia một cái, trong tay đối phương đang cầm một cuốn pháp điển, mặt mũi hiền lành, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một chút uy nghiêm.
Nam Ngưng cười cười, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, lại vừa đi vừa hỏi: “Đúng rồi, anh rất quen thuộc với thành Để, vậy có biết chuyện khó khăn nhất của những người đến xin luật pháp giúp đỡ là cái gì không?”
Cô tỏ vẻ tò mò, rất muốn biết được điều này.
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là đoạn bậc thang này.”
Nam Ngưng hơi sững sờ, nhìn xuống dưới chân mình.
Bỗng nhiên cô khựng lại tại chỗ.
Bậc thang này rất cao, có tới hơn trăm bậc.
Tuy người bước lên không phải đi liền một lèo, bởi vì ở giữa bậc thang còn có ba, bốn đoạn tương đối rộng rãi, cứ đi chừng mười mấy bậc lại có thể chậm rãi nghỉ ngơi một chút, nhưng đúng là đoạn bậc thang này kéo dài tới sát mép đường, và điểm cuối cùng ở phía trước là kiến trúc sở Thủ Vệ Thành Bang uy nghiêm, cao vút thẳng đứng, khiến mọi người đều phải ngước nhìn, có cảm giác nơi này uy nghiêm như một tòa thần điện vậy.
Nam Ngưng hơi ngẩng đầu, nhìn lên bức tượng điêu khắc Nhân Hoàng cao ngất phía trên bậc thang, thì thào lẩm bẩm: “Đúng là luật pháp không nên có nhiều bậc thang như vậy.”
“Không sao, thân thể cường tráng khoẻ mạnh, bò lên vẫn rất dễ dàng.” Hứa Thâm cười cười.
Dưới ánh mặt trời, Nam Ngưng cảm giác nụ cười của Hứa Thâm có chút chói mắt. Cô trầm mặc một hồi, sau đó quay đầu tiếp tục đi lên, nhưng khuôn mặt lại không còn tươi cười nhiều như trước nữa.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã lên tới bậc thềm, rồi cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Nam Ngưng nhìn những bậc thang phía dưới, Hứa Thâm lại nhìn hai cái bóng một già một trẻ trên bậc thềm kia.
Rất nhanh, Nam Ngưng đã thu hồi ánh mắt, rồi lấy ra văn kiện từ trong ba lô cá nhân, nhìn bao quát cả đại sảnh khí phái uy nghiêm kia, rồi lập tức đi vào.
Hứa Thâm nhanh chóng đi theo phía sau.
Bên trong đại sảnh là một gian phòng lớn nguy nga lộng lẫy, vô cùng sáng sủa, trang nghiêm mà không xa hoa. Trên bức tường cao khổng lồ có điêu khắc một bức mô hình pháp điển tỉ mỉ, tinh xảo, trông như một quyển sách được mở ra, cao chừng bảy tám mét, các trang sách dài tới 12 mét, vô cùng đồ sộ.
Dưới pháp điển là quầy lễ tân trong phòng, nhân viên công tác đang ngồi bên trong đang chờ thụ lý sự kiện.
Hứa Thâm nhìn thoáng qua một vòng, nơi này khá yên tĩnh, cũng tương đối vắng vẻ, chỉ vẻn vẹn có ba người đang hỏi chuyện ở các cửa sổ khác nhau. Tất cả đều ăn mặc sạch sẽ, sang trọng, dù là tây trang nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là loại hàng xa xỉ có chất liệu cao cấp, rất vừa người.
Hứa Thâm ra vào khu thành thị đã lâu, ánh mắt cũng dần dần tinh tế lên, dù hắn không nhìn ra đây là loại nhãn hiệu gì nhưng vẫn có thể phân biệt tốt xấu.
Nam Ngưng nhìn quanh một vòng, sau đó tìm nhân viên công tác nói: “Xin chào, tôi là luật sư đến nhậm chức. Đây là văn kiện của tôi.”
Cô mở ba lô ra, bên trong là một tập văn kiện, nhưng cô lại lấy một văn kiện khác từ ngăn bên trong ra.
Hứa Thâm đứng bên cạnh trông thấy một màn này, cũng có chút khó hiểu, thoạt nhìn hai bản đâu có gì khác nhau?
“Luật sư mới à?” Nhân viên công tác kia nghe Nam Ngưng nói vậy, thái độ lạnh nhạt trên mặt lập tức thay đổi, cô ta vội vàng dùng hai tay nhận lấy, nhìn tấm bìa bên ngoài văn kiện liền biết là đúng, vội vàng nói: “Cô đợi một chút, à không, cô hãy đi theo tôi.”
Nam Ngưng lập tức đi theo.
Hứa Thâm cũng tự nhiên đi theo.
Nhân viên công tác kia nhìn Hứa Thâm một cái, hoài nghi hỏi: “Vị này là?”
“Bảo tiêu của tôi.” Nam Ngưng mỉm cười.
Hứa Thâm gật đầu.
Ánh mắt của nhân viên công tác kia khẽ thay đổi, càng lộ ra vẻ kính trọng hơn. Luật sư còn có thể mang theo bảo tiêu bên người, còn trẻ tuổi như vậy, hiển nhiên trong nhà có lai lịch không nhỏ.
Rất nhanh, bọn họ đã được đưa đến một gian phòng chờ.
“Đúng rồi.” Thừa dịp xung quanh không có người, đột nhiên Nam Ngưng đến gần Hứa Thâm, thấp giọng nói: “Hứa tiên sinh, lát nữa đừng gọi tôi là Nam tiểu thư nữa, từ bây giờ tôi sẽ đổi tên, cứ gọi tôi là Bạch Nguyệt.”
Bạch Nguyệt? Hứa Thâm sửng sốt, nghi hoặc nói: “Đây là…”
Nam Ngưng lại nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói như kẻ trộm: “Tôi phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, để cảm nhận được bộ mặt chân thực nhất của Thành Đế, làm như vậy mới có thể biết được bệnh tật tồn tại ở nơi đâu! Tôi không muốn để người trong nhà thu xếp trước, vì vậy tự mình đã bí mật làm một phần hộ tịch thân phận của người khác, bây giờ bọn họ chỉ biết tôi là người bình thường thôi.”
Người thường đến từ nội thành sao… Khoé miệng Hứa Thâm khẽ nhếch lên, khoé mắt lại liếc ngang một cái, liền nhìn thấy ông lão mặc áo đuôi tôm đang đứng sau lưng thiếu nữ kia. Ngay lúc lão nghe thấy lời nói thầm đầy đắc ý của cô, khoé miệng cũng nhanh chóng nhếch lên…
Chà… xem ra tâm nguyện của cô gái này đã thất bại rồi.
Hứa Thâm thầm lắc đầu trong lòng, nhưng đồng thời hắn cũng có chút hâm mộ cô ấy… Chẳng lẽ đây chính là tình huống muốn điệu thấp cũng không được trong truyền thuyết ư?
“Được Bạch tiểu thư.” Vẻ mặt Hứa Thâm đầy bình tĩnh, đáng lẽ ra ngay lúc này hắn đã phải phối hợp diễn xuất với người ta rồi, nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ.
“Cám ơn Hứa tiên sinh.” Nam Ngưng lập tức nở nụ cười.
“Cô cũng đừng gọi tôi là Hứa tiên sinh nữa, gọi là Hứa Thâm đi.” Hứa Thâm nói.
“Được, Hứa Thâm tiên sinh.” Nam Ngưng cười cười.
Hứa Thâm cũng không khỏi mỉm cười.