Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 359 - Chương 359. Ông Chuyển Nhầm Mị Nhãn Rồi...

Chương 359. Ông Chuyển Nhầm Mị Nhãn Rồi... Chương 359. Ông Chuyển Nhầm Mị Nhãn Rồi...

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên đã đi tới, người này mặc một chiếc trường bào mềm mại, đầu đội một chiếc mũ rất giống thần quan (người được đội thần quan phải có tư cách là quan lại của quốc gia, cũng là người phụng sự cho vị Thần nào đó, hay người phụng chức ở các nơi tế tự Thần), nhìn qua cực kì uy nghiêm.

Khi người này nhìn thấy Nam Ngưng, ánh mắt ông ta lập tức thay đổi, nhưng vẫn duy trì bộ dạng nghiêm túc như cũ: “Cô là Bạch… Bạch Nguyệt đến nhậm chức?”

“Ừm.” Nam Ngưng vội vàng đứng lên, dáng vẻ cúi đầu nhận lỗi, nói: “Ừm, trên đường đến đây, tôi có chút chậm trễ, thời gian báo cáo hơi muộn…”

“Muộn? Không muộn, bình thường chúng tôi đều tới vào lúc này. Cô tới sớm hơn cũng phải đợi uổng công thôi.” Trung niên nọ phản ứng lại, lập tức cười nói.

Hứa Thâm nhìn thấy ông lão mặc áo đuôi tôm bên cạnh lộ ra nụ cười hài lòng.

Vẫn chưa muộn sao?

Nam Ngưng nghi ngờ nhìn đối phương, sau đó nâng tay lên nhìn đồng hồ, bánh răng trong chiếc đồng hồ cơ tinh xảo vẫn đang chuyển động, kim đồng hồ đã chỉ 11 giờ trưa.

Gần đến giữa trưa rồi... Ánh mắt Nam Ngưng trở nên nghiêm túc, cô nói với người đàn ông trung niên: “Các ông thường đến vào giờ này sao? Muộn như vậy thì mấy giờ mới tan tầm?”

“Cô muốn mấy giờ thì... Tùy tình huống đi, có đôi khi sẽ trễ hơn một chút, nhưng thường thì 5 giờ là lúc tan làm muộn nhất rồi.” Người đàn ông trung niên lập tức cười nói.

Nam Ngưng không khỏi nhíu mày, nói: "Nói như vậy, một ngày thời gian làm việc của các ông không quá 8 tiếng. Tôi nhớ là thời gian làm việc quy định của sở Thủ Vệ Thành Bang là 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Các ông quá lười biếng rồi!”

“Ách, đúng...” Người đàn ông trung niên vừa định gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt khẽ biến, trực tiếp hừ lạnh nói: “Cô là người mới đến, đây là muốn giáo huấn tôi sao?”

“...A” Nam Ngưng cũng đột nhiên phản ứng lại, nhưng rất nhanh lại hậm hực nói: “A không có không có, tôi chỉ thuận miệng nói đến thôi, đây là quy định ở đây sao?”

“Hừ, người mới như các cô đương nhiên phải đi làm đúng giờ, nhưng chúng tôi bận rộn xử lý nhiều việc, có những vụ án không cần phải ở trong sở mới có thể giải quyết được, còn phải đi hỏi thăm. Quên đi, nói những thứ này với cô cũng vô dụng, từ hôm nay trở đi... Cô vẫn phải đến báo cáo lúc 8 giờ sáng, biết chưa?”

Người trung niên nọ sầm mặt nói, dáng vẻ cực kỳ uy nghiêm.

“Ừm ừm.” Nam Ngưng gật đầu lia lịa, như gà con mổ thóc.

Ông lão mặc áo đuôi tôm phía sau cô vuốt râu mỉm cười gật đầu, hiển nhiên lão cảm thấy biểu hiện của người đàn ông trung niên này rất không tồi. Nhưng ngay lúc lão bắt gặp dáng vẻ sầm mặt của đối phương khi đối diện với tiểu thư, trên gương mặt lại có chút căm tức, lão hơi trừng mắt nhìn đối phương một cái.

Loại thông đồng này... Hứa Thân nhìn xung quanh, có chút trầm mặc không nói gì.

“Cái kia, đại nhân, hôm nay tôi nhậm chức, chẳng lẽ ông không bố trí cho tôi làm việc gì sao?” Nam Ngưng thấy người đàn ông trung niên kia đang chuẩn bị rời đi, lại vội vàng hỏi. Cô luôn có cảm giác, dường như quy trình này có chỗ nào đó sai sai...

Người đàn ông trung niên sực tỉnh, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này. Ông ta quay đầu nhìn thiếu nữ phía sau một cái, lại nhìn Hứa Thâm bên cạnh cô ấy một cái. Ông ta chưa từng gặp Hứa Thâm, nhưng hắn đi cùng với vị đại tiểu thư này tới đây... Hẳn là bảo tiêu phụ trách giám sát rồi.

Ông ta thân thiện gật đầu với Hứa Thâm, rồi lập tức sầm mặt nhìn thiếu nữ: “Hôm nay cô vừa nhậm chức, đã muốn tham gia công tác sao?”

“Đương nhiên, nhậm chức không phải để công tác sao?” Nam Ngưng lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn ông ta.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Hứa Thâm một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, cậu xem, không phải là tôi cứng rắn yêu cầu đâu nhé, là cô ấy tự tìm đến đó, đừng có trách tôi.

Ông chuyển nhầm mị nhãn rồi... Hứa Thâm vẫn duy trì nụ cười, khóe mắt thoáng liếc qua vẻ mặt bất đắc dĩ của ông lão mặc áo đuôi tôm bên cạnh, rõ ràng là lão cũng hết cách với vị tiểu thư nhiệt tâm nhà mình rồi.

Người khác đều muốn đi làm nhàn hạ, cô lại chủ động tìm việc để làm.

“Cô ít kinh nghiêm, trước tiên cứ làm văn thư trong sở đi, phụ trách ghi chép lại các vụ án.” Người đàn ông trung niên trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt nói, cố ý bày ra tư thế lãnh đạo.

Chỉ ghi chép vụ án... Không cần làm chân chạy, xem như một công việc rất nhẹ nhàng.

“A không không.” Nam Ngưng vội vàng lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ nôn nóng: "Đại nhân, tuy đây là lần đầu tôi nhậm chức, nhưng thành tích của tôi tốt lắm, chắc chắn có thể đảm nhiệm rất nhiều công việc. Tôi hi vọng có thể đi đến tiền tuyến, điều tra những vụ án hung ác nhất, những vấn đề khó giải quyết nhất, còn đi ra bên ngoài quan sát khắp nơi nữa...”

Cô có chắc là mình đang nói tiếng người không?

Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt không nói nên lời nhìn cô, trông kiểu gì cũng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng này, hoàn toàn không giống loại người có thể nói ra những lời biến thái như thế.

‘Cô gái ơi, những vụ án hung ác nhất, cả tôi cũng không dám động vào đâu...’

Người đàn ông trung niên cau mày nói: “Cô đang nghi ngờ quyết định của tôi?”

“Không, không, tôi chỉ hy vọng lãnh đạo có thể trọng dụng tôi.” Nam Ngưng vội vàng nói.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn Hứa Thâm một cái, thấy Hứa Thâm không có phản ứng gì, lập tức nghĩ ngợi một hồi.

Vị tiểu thư này tới đây để du ngoạn mạo hiểm, nếu thật sự cho người ta nhận chức văn thư, khẳng định lúc cô ấy quay trở về sẽ kiếm chuyện với mình, vậy cứ đơn giản để cô ấy đi ra ngoài tự do một chút, đợi cho đến khi cô ấy chạy đến những nơi bẩn thỉu, hỗn loại ở vùng ngoại thành kia, thở không nổi, sẽ biết khó mà lui.

Mà như vậy cũng đúng, cô ấy có thể nhanh chóng cuốn gói cút đi, trở về nội thành của mình.

“Được, vậy tôi cho cô ra tiền tuyến, làm điều tra viên?” Khi người đàn ông trung niên nói điều này, ánh mắt ông ta lại nhìn về phía Hứa Thâm, nhưng gương mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, không có bất cứ phản ứng gì.

Có nghĩa là đồng ý... Người đàn ông trung niên thầm thở ra một hơi.

Ông lão mặc áo đuôi tôm sau lưng thiếu nữ lại lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên kia.

Tiện dân thành Để này đúng là buồn cười, lại dám để tiểu thư đi làm loại công việc bẩn thỉu vất vả nhất ấy?

Có phải mày bắt nạt vì bên cạnh tiểu thư không có người đúng không?

Bình Luận (0)
Comment