"Thật tốt quá!" Nam Ngưng thấy đối phương đồng ý, không khỏi mừng rỡ reo lên.
Ai bảo người ở thành Để thô bạo không nói lý chứ? Thoạt nhìn bọn họ cũng dễ ở chung lắm mà!
“Cô, nói cho cô ấy biết một chút về việc mà điều tra viên phải làm, ngày mai đi làm đúng giờ, không được… muộn!” Người đàn ông trung niên dặn dò cô gái giống như trợ lý bên cạnh, rồi xoay người rời đi.
Hứa Thâm thấy ông lão mặc áo đuôi tôm đi theo ông ta, nhưng đi được nửa đường thì quay lại, hiển nhiên lão vẫn không yên lòng về tiểu thư nhà mình.
Hắn hướng ánh mắt nhìn sang bên kia, Mai Phù đang ngồi trên ghế, bàn tay nhỏ nâng má, vẻ mặt rất đáng yêu.
Dường như Mai Phù vừa cảm nhận được ánh mắt của hắn, chỉ thấy vẻ mặt cô lập tức biến đổi, hai má phồng lên.
Rất nhanh, ánh mắt Hứa Thâm đã rời đi.
“Bây giờ tôi có thể đi làm…” Nam Ngưng nhìn theo phương hướng người đàn ông trung niên rời đi, còn định cố gắng thuyết phục thêm điều gì, nhưng đã bị nữ trợ lý ngăn lại.
Vẻ mặt cô gái ấy đầy lạnh lùng, nói: “Cô vừa tới báo cáo, thẩm phán đại nhân phân phó cô làm gì thì cô làm cái đó, đừng có làm những việc không nên làm. Đúng 8 giờ sáng mai nhớ đến báo cáo, hôm nay thì trở về đi.”
Nam Ngưng có chút bất đắc dĩ, khẽ “Ừm” một tiếng.
“Cô có chỗ ở chưa?” Cô gái kia lại hỏi.
Nam Ngưng liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nghĩ một chút rồi nói: “Có rồi.”
“Được.” Cô gái nói: “Đi theo tôi, lấy đồng phục luật sư và huân chương, ngày thường đi làm nhớ đeo.”
“Được.” Nam Ngưng lập tức đi theo đối phương, nhanh chóng tiến hành xong quy trình nhậm chức.
Hứa Thâm đi hết một vòng trong sở Thủ Vệ Thành Bang, cũng coi như đã chứng kiến tận mắt dáng vẻ của nơi có luật pháp nghiêm minh nhất thành Để, đồng thời cũng có chút hiểu biết về chức vị trong sở Thủ Vệ Thành Bang.
Như Nam Ngưng chẳng hạn, cô ấy thuộc loại luật sư sơ cấp.
Lại hướng lên trên, sau khi những luật sư sơ cấp kia tích lũy đủ những vụ án và có thâm niên sâu hơn, bọn họ sẽ được đề bạt lên trung cấp, cao cấp.
Sau đó là luật sư thẩm phán, có thể gõ định và phán quyết một số vụ án lớn.
Phía trên luật sư thẩm phán chính là chánh án, cũng là người có chức vị cao nhất trong sở Thủ Vệ.
Ngoại trừ bọn họ, còn có vệ binh bảo vệ cho bọn họ tùy ý điều khiển. Đám vệ binh này đều là nhân viên trảm khư.
Trên thực tế, chuyện người có vũ lực bị người thường điều khiển như vậy cũng không quá bất hợp lý, có rất nhiều nơi khác cũng vậy. Vệ binh bảo vệ không dám tùy ý bắt nạt luật sư, nếu không sẽ bị trừng phạt bằng vũ lực cấp cao hơn và tuyên án.
Có lẽ luật pháp ở những nơi khác chưa chắc đã thẩm thấu triệt để tới như vậy, nhưng giai cấp trong sở Thủ Vệ Thành Bang, tuyệt đối có thứ tự rõ ràng và được luật pháp bảo hộ nghiêm minh nhất.
Sau khi hoàn thành xong các thủ tục, Hứa Thâm và Nam Ngưng ra khỏi sở Thủ Vệ Thành Bang.
“Anh có biết chỗ ở nào gần đây không?” Nam Ngưng hỏi Hứa Thâm.
“Sao cô không để bọn họ sắp xếp cho?” Hứa Thâm hỏi.
“Tôi cứ cảm thấy bọn họ có chút là lạ, không biết thân phận của tôi có bị bại lộ hay không?” Nam Ngưng thấp giọng nói.
Rất nhạy bén. . . Nhưng vấn đề này vốn không cần phải nghi ngờ, tôi dám khẳng định là vị quản gia phía sau cô đã sắp xếp từ trước rồi.
Ông lão mặc áo đuôi tôm đang đi sau lưng thiếu nữ, nghe thấy lời nói của thiếu nữ, vẻ mặt đột nhiên trở nên căng thẳng. Lão nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, chỉ sợ Hứa Thâm sẽ giúp cô phân tích ra điều gì đó.
“Cô quá nhạy cảm rồi.” Hứa Thâm cười: “Để tôi thuê khách sạn cho cô nhé?”
Ông lão mặc áo đuôi tôn lập tức thở nhẹ ra, rồi nở một nụ cười hài lòng. Xem ra, thằng nhóc hồ đồ này thực sự chết lặng (kiểu như tự kỷ ý, gương mặt lúc nào cũng đờ đẫn) rồi, quả nhiên không thể so với tiểu thư nhà mình.
“Được.” Nam Ngưng đồng ý, bỗng nhiên lại tìm kiếm thứ gì đó trong ba lô; “Tôi cho anh tiền. Có một số việc tôi không hiểu, cho nên ở những nơi cần chi tiền, đành phải làm phiền anh vậy.”
Hứa Thâm vốn định từ chối, nhưng lời nói chưa kịp đến miệng, hắn đã nhìn thấy tờ giấy vàng vừa được cô gái trước mặt moi ra, trong lòng hắn lập tức xuất hiện suy nghĩ, con người nên học ít nói lại một chút. Bởi vì… 《 Im lặng là vàng》
“Như này đã đủ dùng chưa? Tôi không biết ở đây có thương hội ngân hàng không, cũng không biết có thể rút tiền ra hay không, cho nên cầm theo chút tiền mặt.” Nam Ngưng lấy ra 20 tờ giấy vàng đưa cho Hứa Thâm: “Cái này có thể sử dụng trong bao lâu?”
Hứa Thâm vui vẻ nhận lấy, hắn lập tức đếm rồi xác nhận số lượng: “Tùy vào cách cô sử dụng, nếu không mua một số đồ xa xỉ, thì với mức phí tiêu dùng bình thường ở đây, khoản tiền này đủ cho cô dùng trong một thời gian dài.”
“Vậy thì tốt rồi, khi nào không đủ thì nói cho tôi biết nhé.” Nam Ngưng thở phào nói.
“Dễ bàn.” Hứa Thâm cười tủm tỉm nhận lấy giấy vàng.
Ông lão mặc áo đuôi tôm bên cạnh lập tức thò đầu đến trước mặt Hứa Thâm, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt đầy phẫn nộ. ‘Thằng nhóc chết tiệt này, ngay cả tiền của tiểu thư, mày cũng dám lấy?!’
Rõ ràng mày là bảo tiêu được phái tới, chúng tao đã sớm cho mày chỗ tốt rồi, thế mà mày còn dám đòi tiền?!
Lão nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể dán mặt mình vào mặt Hứa Thâm. Nếu không phải bản thân không tiện đứng ra, lão cũng muốn trực tiếp ra tay xử lý thằng oắt con tham lam này rồi.
Lão già này, sao cảm xúc lại dao động lớn như vậy... Hứa Thâm bỗng hắt hơi một cái. Dù ông lão nọ đã biết hắn không thể chạm vào mình, nhưng vẫn vô thức ngửa ra đằng sau, rồi tức giận trừng mắt nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm xoa mũi nói: “Bụi hơi to, hình như có thứ gì đó dơ bẩn vừa bay đến gần mũi tôi.”
“Đúng là không khí ở đây không tốt lắm.” Nam Ngưng gật đầu.
Ngay lúc Hứa Thâm nghĩ cô sẽ nhớ không khí sạch sẽ của nội thành, hắn lại nhìn thấy trên hai gò má cô lộ ra một chút ưu thương, nói: “Vất vả cho các anh rồi. Hy vọng một ngày nào đó, nơi này cũng có thể xuất hiện ánh nắng tươi đẹp.”
Hứa Thâm giật mình.
Dù lúc này, ánh sáng rất yếu, nhưng khi nó chiếu vào gương mặt thiếu nữ kia, Hứa Thâm lại cảm nhận được hào quang lấp lánh tới khác thường.
Ông lão mặc áo đuôi tôm nghe thấy lời nói của thiếu nữ, chợt phát ra một tiếng thở dài sâu kín.