Hứa Thâm tìm cho Nam Ngưng một gian khách sạn gần sở Thủ Vệ Thành Bang.
Những khách sạn gần đó tương đối xa hoa, đương nhiên giá cả cũng cao, nhưng nói gì thì nói, Hứa Thâm cũng thu của người ta nhiều giấy vàng như vậy, một tờ giấy vàng tương đương với một vạn Lô Tạp tệ, và một xấp này cũng được chừng 20 vạn, trong khi tiền ở khách sạn trong một tháng chỉ mất có hai vạn mà thôi.
Khoản tiền cô ấy chi ra để ở lại nơi này một tháng, cũng tương đương với khoản tiền vụ dân không ăn không uống tiết kiệm được trong năm năm... Hứa Thâm có chút cảm khái, rõ ràng hai bên cùng sinh hoạt tại tòa thành này, nhưng hoàn cảnh sống lại cách xa như hai thế giới.
Loại khách sạn này, là vùng cấm trong lòng họ, là nơi không thể chạm vào hoặc đến gần.
“Hứa tiên sinh, anh không ở khách sạn sao?” Nam Ngưng thấy Hứa Thâm đang muốn rời đi, trong lòng có chút khẩn trương hỏi.
Mặc dù cô muốn độc lập làm việc, nhưng trong tình huống cái gì cũng không hiểu, nếu bên người không có ai bảo vệ, cô cũng có chút thiếu tự tin, dù sao nơi này cũng là một chỗ hoàn toàn xa lạ.
Ông lão mặc áo đuôi tôm đứng một bên, nhìn Hứa Thâm với ánh mắt không mấy thiện cảm. Thằng nhóc này sẽ không lấy tiền rồi bỏ chạy chứ? Chẳng phải làm bảo tiêu chính là thực hiện những công việc như vậy sao?
Mày có thể học tập tao một chút hay không? Lúc tiểu thư ngủ, tao sẽ gác cửa đó.
“Ách...” Hứa Thâm suy nghĩ một chút. Đúng là Mộc Vương từng dặn dò hắn, phải bảo vệ bên cạnh vị tiểu thư này. Hắn đành phải nói: “Khách sạn này rất đắt, tôi ở một khách sạn nhỏ bên ngoài, nếu có chuyện gì, cô cứ liên hệ với tôi. Khẳng định là một phút sau tôi sẽ có mặt.”
“Giá phòng đắt lắm sao?” Nam Ngưng nhìn thoáng qua hắn, rồi do dự nói: “Nếu không, tôi cùng đến khách sạn nhỏ với Hứa tiên sinh nhé?”
Con mắt của lão giả mặc áo đuôi tôm đã trợn trừng trừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm, tựa như chỉ cần Hứa Thâm mở miệng đồng ý, lão sẽ lập tức vặn đầu hắn xuống.
"Ách..." Hứa Thâm do dự một chút, cuối cùng hắn cũng không đến mức mất trí, hiện giờ đã lời được một khoản tiền không nhỏ, không cần phải quá mức hung hăng tàn nhẫn. Hắn nói: "Cũng không quá đắt, tiểu thư, cô cứ yên tâm ở lại đây đi, tôi ở ngay bên ngoài khách sạn. Nếu cô vẫn không yên tâm, tôi sẽ ngủ trong xe dưới lầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên."
Nam Ngưng nghe vậy, vội vàng lắc đầu nói: "Nếu Hứa tiên sinh cảm thấy không đủ tiền, tôi có thể đưa thêm cho anh, anh cứ ở ngay phòng bên cạnh đi, có chuyện gì tôi cũng có thể đúng lúc tìm được anh."
Hứa Thâm nghe cô nói như vậy, trong lòng ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lời.
Hắn lập tức chi ra hai vạn đồng, thuê một gian phòng bên cạnh, thực sự không thể mặt dày để đối phương bỏ tiền được nữa.
Lão giả mặc áo đuôi tôm hừ lạnh một tiếng, thấy Hứa Thâm coi như thức thời, cũng không nói thêm điều gì nữa, chờ sau khi Nam Ngưng tiến vào phòng, lão lập tức khoanh hai tay ngang bụng, duy trì tư thế đứng khoanh tay lặng im như một bức tượng điêu khắc, canh giữ bên ngoài cửa phòng.
Đúng là trung thành thật...
Hứa Thâm nhìn thoáng qua, không biết lão nhân này là hình thái thứ hai hay hình thái thứ ba, nhưng lão có thể từ nội thành cùng Nam Ngưng đi tới nơi này, lại thêm cả chặng đường, cảm xúc đều phập phồng, thấp thỏm, luôn lo lắng cho cô ấy, hiển nhiên ngoại trừ lòng kính trọng vì thân phận tôi tớ, cảm tình của lão với Nam Ngưng còn xuất phát từ tình cảm trìu mến của bản thân nữa.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà người sau lưng Nam Ngưng yên lòng để lão đi theo chăm sóc cô ấy.
Hứa Thâm lắc đầu, hắn cũng không nhìn nhiều thêm, đã xoay người tiến vào gian phòng của mình.
Lão giả mặc áo đuôi tôm nhìn thấy Hứa Thâm tiến vào phòng, lập tức đi theo, lão thật sự muốn nhìn xem thằng nhóc này đang muốn làm cái gì.
Hứa Thâm: "..."
Hắn vừa muốn cởi quần áo, lại nhìn thấy lão giả mặc áo đuôi tôm đi xuyên cửa bước vào, trong lòng có chút bất đắc dĩ không biết nên nói gì, khóe miệng lại không nhịn được khẽ giật giật vài cái, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại tự cố tự (tự mình lo việc của mình), cởi lớp quần áo bên ngoài, để lộ ra trang phục tác chiến bên trong.
Sau đó, Hứa Thâm ngồi xổm trong phòng, tiếp tục huấn luyện rút kiếm như bình thường, nhưng cố ý kiềm chế làm cho kiếm tốc chậm hơn bình thường, chỉ thoáng để lộ ra kiếm tốc ở trạng thái cực hạn mà thôi.
Loại sức bật này nằm ở khoảng giữa của giai đoạn đầu và hình thái thứ hai.
Lão giả nhìn lướt qua, rồi có chút ngoài ý muốn.
Thằng nhóc này lại chăm chỉ như vậy?
Trên thực tế, lão đã chứng kiến rất nhiều trảm khư giả khác nhau, nhưng hầu hết bọn họ đều có biểu hiện giống nhau, nghĩa là ngoại trừ lúc trảm khư, khoảng thời gian còn lại đều lo phóng túng bản thân, dù cũng có người sẽ huấn luyện, nhưng chỉ là ngẫu nhiên thôi.
Vậy mà thằng nhóc này, rõ ràng đang làm nhiệm vụ bảo tiêu, còn có thể bỏ ra một chút thời gian để rèn luyện, cũng coi như nghị lực bất phàm.
"Xem ra phân bộ nơi này làm việc coi như thỏa đáng, biết điều tới một thành viên hình thái thứ hai." Lão giả nhìn vài lần, sau đó khẽ gật đầu.
Sức bật khi Hứa Thâm vung kiếm, đã tiếp cận hình thái thứ hai, nhưng xem vẻ mặt và tình trạng cơ bắp toàn thân Hứa Thâm, hiển nhiên hắn không dùng toàn lực.
Chuyện này đã đủ để nói lên lực lượng bùng nổ chân chính của hắn, tuyệt đối là hình thái thứ hai.
Thoạt nhìn, dường như hắn vừa bước vào hình thái thứ hai không lâu, lực lượng bùng nổ không quá nổi bật trong hàng ngũ hình thái thứ hai, nhưng ở thành Để, thực lực này cũng coi như không tồi.
Lão giả mặc áo đuôi tôm nhìn thêm vài lần, thấy Hứa Thâm cứ lặp đi lặp lại rèn luyện rút kiếm, khóe miệng không khỏi “Di” một tiếng.
Thằng nhóc này đang luyện cái gì vậy? Là rút kiếm ư?
Lão giả có chút kinh ngạc, đúng là tư thế rút kiếm của hắn rất nhanh, cực kỳ trôi chảy linh hoạt, nhưng luyện như vậy có tác dụng nâng cao chiến lực của bản thân hả? Chẳng lẽ chuẩn bị để đánh lén? Nhưng địch nhân sẽ không đợi cho ngươi tới gần mới ra tay đâu.
Rất nhanh, lão giả đã nghĩ đến cái gì, ánh mắt lộ ra chút giật mình, hẳn là ở thành Để này quá mức cằn cỗi, không có bí kỹ trảm khư trên phương diện cách đấu (chiến đấu, vật lộn, xáp lá cà).
Trên thực tế, chỉ cao tộc và thế lực lớn trong nội thành mới có được loại bí kỹ này, suy cho cùng thành Để cũng là thành Để...
Lão giả lắc lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương hại. Bọn họ cùng là hình thái thứ hai, nhưng chênh lệch giữa thành Để và nội thành quá lớn.
Lão lại nhìn thêm chốc lát nữa, cảm giác có chút đơn điệu nhàm chán, cuối cùng mới lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
Lão gia hỏa này lắc đầu gì vậy?
Hứa Thâm nhìn thấy đối phương đã rời đi, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng hắn lại có chút nghi hoặc, chẳng biết đối phương lắc đầu vì chuyện gì, chẳng lẽ tư thế luyện kiếm của hắn không đúng ư?
Nhưng hắn đã rút kiếm vô số lần, tuyệt đối là chuyên gia trên phương diện này, hắn dám khẳng định rằng tư thế ra tay và điểm phát lực của bản thân không có vấn đề.
Nghĩ nữa cũng chẳng ra, dẫu sao đó cũng là suy nghĩ trong đầu người khác…
Và rất nhanh, Hứa Thâm đã ném chuyện về lão giả ấy ra sau đầu, để chuyên tâm luyện kiếm.
Đương nhiên, lần này hắn không còn kiềm chế bản thân nữa, tốc độ rút kiếm lập tức tăng lên gấp đôi, kiếm phong chém ra âm bạo.
Theo thời gian trôi qua, dưới ảnh hưởng của kiếm phong, bức tường khách sạn phía trước, thoáng nứt ra tạo thành từng khe hở, là bị sức gió thuần túy tạo nên từ kiếm lực cắt ra.
...
...
Ngày kế.
Hứa Thâm rời giường, ăn xong bữa sáng đặt trước vừa được khách sạn đưa vào trong phòng, rồi rửa mặt đi ra bên ngoài, tới gian cách vách, gõ gõ cửa phòng, bên trong truyền ra giọng nói của Nam Ngưng.
Chỉ chốc lát sau, Nam Ngưng đã mở cửa, thò nửa cái đầu ra.
"Chờ tôi một lát, tôi sắp xong rồi." Nam Ngưng thoáng đỏ mặt, lúc này trên miệng cô vẫn còn dính bọt kem đánh răng.
Hứa Thâm mỉm cười, nói: "Tiểu thư đừng nóng vội, thời gian còn sớm mà."
"Không còn sớm đâu, hôm nay tuyệt đối không để muộn nữa." Nam Ngưng nói xong, lại rụt về rất nhanh.