Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 362 - Chương 362. Vụ Án Đầu Tiên!

Chương 362. Vụ Án Đầu Tiên! Chương 362. Vụ Án Đầu Tiên!

5 phút sau, cô đã ăn mặc chỉnh tề, bước ra bên ngoài.

"Tối hôm qua tiểu thư ngủ không ngon sao?" Hứa Thâm quan sát trạng thái tinh thần của Nam Ngưng, rõ ràng không tốt như ngày hôm qua.

"Ngủ cũng được..." Nam Ngưng có chút đỏ mặt.

Kỳ thực cô ngủ không ngon chút nào.

Thứ nhất là mùi của khách sạn khiến cô có chút không quen, rõ ràng là nơi này không được vệ sinh sạch sẽ, còn mang theo mùi của chất tẩy rửa kém chất lượng, nhưng cô chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Thứ hai là cô không thích ứng được với độ mềm mại của cái giường trong khách sạn này. Nó chênh lệch quá lớn so với chiếc giường bình thường của cô, ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ, làm cô mê man suốt cả đêm.

Quan trọng nhất là, trong lòng cô quá mức phấn khởi, hôm nay có thể đảm nhiệm công tác rồi, bởi vậy một mực thức tới nửa đêm mới mơ màng đi vào giấc ngủ…

Hứa Thâm thấy Nam Ngưng không hề chú ý tới bữa sáng, bởi vậy ngay khi hai người xuống đại sảng ở lầu dưới khách sạn, hắn đi tới quầy lễ tân, báo một phần bữa sáng khác, rồi bưng vào trong xe, nói: "Còn 20 phút mới đến giờ làm, tiểu thư cứ từ từ ăn đi."

"Ưm..." Lúc này trong bụng Nam Ngưng đã trống rỗng, cô cũng không nhịn được nữa, nhanh chóng bưng bữa sáng lên ăn. Mới đầu, động tác còn có chút thục nữ, nhưng rất nhanh đã trở nên hung hăng, không còn chút văn minh nào.

Hứa Thâm trông vậy nhưng chỉ cười mà không nói.

Lão giả mặc áo đuôi tôm quan sát hành động coi như tri kỷ của Hứa Thâm, cũng vừa lòng gật đầu, đến lúc nhìn sang, trông thấy tiểu thư nhà mình phải ăn bữa sáng bần cùng như thế, lại không khỏi lắc đầu, thầm thở dài trong lòng.

Lão quá mức đau lòng vì tiểu thư phải chịu khổ.

Chờ cho đến khi Nam Ngưng ăn xong bữa sáng, Hứa Thâm lập tức đưa cô đi làm.

"Có vụ án gì không?" Nam Ngưng vô cùng kích động bước đến nơi công tác, đi vào văn phòng mới của mình. Nơi này rất nhiều đồng sự, nhưng chỉ có Hứa Thâm, người đảm nhiệm vai trò bảo tiêu và một ông lão không nhìn thấy được đi theo bên cạnh cô.

"Cô mới tới hả?" Có người nhìn thấy Nam Ngưng, lập tức nói: "Phương thẩm phán đã dặn dò. Cô nhanh kiểm tra tình hình bên dưới, rồi xử lý vụ án này đi."

Một thanh niên cũng mặc trang phục luật sư đưa cho Nam Ngưng một phần văn kiện, ánh mắt gã không khỏi ngắm cô vài lần, hiển nhiên đã bị giá trị nhan sắc của cô gái này hấp dẫn.

Lão giả mặc áo đuôi tôm trợn tròn mắt, hai tay lập tức che ở trước mặt thanh niên. Nhưng hiển nhiên, bàn tay của lão chẳng che được cái gì cả.

Hứa Thâm nhìn mà buồn cười.

Lão giả mặc áo đuôi tôm lại quay sang trừng mắt nhìn Hứa Thâm một cái.

‘Thằng nhóc con này, mày còn đứng đó cười cười nữa? Tiểu thư đã bị kẻ háo sắc kia nhìn chằm chằm rồi, mày còn không nhanh tay ra giáo huấn tên chết tiệt kia đi!’

Hứa Thâm bị trừng, trong lòng có chút oan uổng, nhưng gương mặt không hề biểu lộ ra.

"Vậy ư?" Nam Ngưng lập tức mở hồ sơ vụ án ra, đôi mắt hơi lóe sáng. Rất nhanh, cô đã đọc lướt xong, lập tức nói: "Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ."

"Nhớ đưa vệ binh bảo hộ đi theo." Thanh niên nọ vội vàng nhắc nhở.

"Được." Nam Ngưng đáp lại một tiếng, sau đó bước đến một phòng ban khác, xin một đội vệ binh thủ hộ đi cùng.

Chờ lệnh điều động được thông qua, ngay khi Nam Ngưng và Hứa Thâm đi tới cửa, cả hai nhìn thấy một đội vệ binh bảo hộ tinh nhuệ đã đứng chờ bên ngoài từ sớm.

Hứa Thâm quan sát mấy thành viên của đội vệ binh bảo hộ này. Bọn họ tổng cộng có năm người, đều lớn hơn 25 tuổi, dựa theo ánh mắt sắc bén kia, hiển nhiên cả năm người này đều có kinh nghiệm tra án khá lão luyện.

Xem ra tính an toàn tương đối đầy đủ đây... Hứa Thâm âm thầm cảm khái.

"Bạch luật sư, xin mời." Vị đội trưởng trung niên của đội vệ binh bảo hộ tiến lên nói.

Nam Ngưng lắc đầu nói: "Không cần, tôi ngồi xe của bảo tiêu là được."

Người vệ binh bảo hộ này liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, lại nhìn nhìn chiếc xe vũ trang màu đen bên cạnh. Hiển nhiên gã đã quá quen thuộc với biểu tượng này rồi, chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra đây là xe của cục Khư Bí.

Gã khẽ nhíu mày.

Trên thực tế, đối tượng làm nhóm vệ binh sở Thủ Vệ Thành Bang bọn họ đau đầu và chán ghét nhất, vốn chẳng phải là khư, cũng không phải là đám tội phạm trong những vụ án bình thường, mà là đội ngũ trảm khư giả của cục Khư Bí và những thế lực ở nơi này.

Bọn người kia mới là ung nhọt của thành Để...

Trung niên có chút không thoải mái, gã nói với Nam Ngưng: "Bạch luật sư, tòa án chúng ta có xe chuyên chúc. Làm như vậy, những người không phận sự khác mới biết người của sở Thủ Vệ chúng ta tới tra án, rồi nhanh chóng lui ra."

Nam Ngưng phản ứng lại, nói: "Vậy nghe lời anh đi."

Hứa Thâm khẽ gật đầu: "Không có việc gì, tôi cứ đậu xe ở đây cũng được."

Người trung niên nọ liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, ánh mắt khá lạnh nhạt, sau đó cả đoàn người chia nhau ra ngồi trên hai chiếc xe và xuất phát.

Hứa Thâm ngồi hàng ghế sau với Nam Ngưng, nhìn thấy cô đang lật xem hồ sơ vụ án, hắn cũng thoáng nghiêng người, muốn đọc ké một chút, bất ngờ lại nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của lão giả mặc áo đuôi tôm vang lên bên tai: "Nhãi con thối tha, đừng có xán đến gần như vậy!"

Hứa Thâm coi như mắt điếc tai ngơ, lại vươn cổ sang, ngó nghiêng một cái.

Đây là vụ án diệt môn xảy ra tại nơi nào đó ở vùng ngoại thành.

Trong hồ sơ có kèm theo vài bức ảnh đen trắng chụp hiện trường vụ án, nhìn qua có chút thê thảm.

Nội dung trên văn kiện đi kèm có mơ hồ ám chỉ đây là hành vi của khư.

Đó cũng là nguyên nhân khiến vụ án nọ được giao đến tay sở Thủ Vệ Thành Bang. Bởi vì nếu trong quá trình khám nghiệm hiện trường, cho ra kết luận hành vi này có khả năng cao là con người gây ra, thì đương nhiên vụ án này sẽ được giao cho sở Tuần Tra phụ trách.

Một khi vụ án có liên quan tới khư, nó sẽ lập tức được chuyển giao cho cục Khư Bí và sở Thủ Vệ Thành Bang phụ trách.

Vì sao lại dính líu tới hai cơ cấu này?

Đương nhiên là vì chức trách của bọn họ.

Một bên phụ trách định vị địa điểm có khư, rồi tiến đến trảm khư.

Còn một bên phụ trách điều tra xem vụ án này có phải do khư tác loạn hay không, hoặc có người đứng đằng sau lợi dụng khư tác loạn hay không.

Bình Luận (0)
Comment