Nam Ngưng nhìn về phía gã, bình tĩnh hỏi: "Chứng cứ đâu?"
"Chứng... Chứng cứ?" Đội trưởng đội bảo hộ hơi giật mình.
"Khi chúng ta điều tra vụ án cần phải đưa ra được chứng cớ. Tuy những phỏng đoán của anh rất có lý, nhưng chúng chỉ là phỏng đoán mà thôi. Vừa nãy tôi đã hỏi qua rồi, những vụ dân ở bên này muốn mở mắt, cần tiêu một khoản tiền rất lớn, mà ban đầu hộ gia đình này là vụ dân, cũng chỉ làm những công tác cơ sở, thu nhập cực thấp, có thể nhận ra điều này thông qua cách bày trí trong nhà bọn họ."
Nam Ngưng quan sát rất cẩn thận, đồ trang trí trong gia đình này cực kỳ ít ỏi, lại cộng thêm một chút manh mối cô vừa tìm hiểu được từ vệ binh tuần tra bên kia… Cô thầm tính toán một chút, với khoản thu nhập cực thấp của bọn họ, gần như không có khả năng gom tiền mở mắt.
Trong chuyện này khẳng định có nguyên nhân ẩn giấu.
Có lẽ nguyên nhân này có liên quan tới cái chết của bọn họ.
Sắc mặt đội trưởng thủ vệ khẽ biến, gã lập tức nói: "Ý của Bạch luật sư là?"
"Cứ kiểm tra xem vì sao bọn họ có tiền mở mắt trước đã. Rút cuộc khoản tiền ấy đến từ đâu? Có lẽ do bọn họ nhặt được, có lẽ do bọn họ ăn cắp của một phú hào nào đó, và rất có thể nguyên nhân này có liên quan tới người đã chết kia, dạng như… sau khi sự việc vỡ lở, bọn họ bị người khác trả thù." Nam Ngưng nói.
Đội trưởng thủ vệ nói: "Nhưng căn cứ theo tình huống của thi thể và mức độ tổn hại của hiện trường, vừa nhìn cũng biết chuyện này tuyệt đối là khư gây nên."
"Chưa chắc." Nam Ngưng không chút khách khí, lên tiếng phủ nhận: "Có khả năng, một người nào đó đã mượn danh nghĩa của khư để che giấu hành vi phạm tội của mình, ném tội danh lên đầu khư, để bản thân có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Hứa Thâm tỏ ra khá ngoài ý muốn nhìn cô.
Hắn cũng không ngờ khi làm việc, Nam Ngưng lại có tác phong hoàn toàn trái ngược với tính cách ngại ngùng bình thường, đột nhiên cô trở nên vô cùng dứt khoát, quyết đoán, thậm chí trong lời nói còn mơ hồ lộ ra một chút uy nghiêm!
Đội trưởng thủ vệ nhíu mày, nói: "Bạch luật sư, như vậy là chuyện bé xé ra to rồi."
"Hả?" Sắc mặt Nam Ngưng khẽ biến, cô nhìn chăm chú vào đối phương, nhấn mạnh từng chữ một: "Đây là mạng người! Còn là mạng của cả một gia đình! Chẳng lẽ chúng ta không nên điều tra cẩn thận, không nên tìm ra hung thủ, cho bọn họ một chút công bằng hay sao?"
‘Chỉ là một đám vụ dân vừa mở mắt mà thôi, được coi là con người sao...’
Khóe miệng đội trưởng thủ vệ khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười khẩy nọ bị che phủ bởi lớp mặt nạ bảo hộ màu bạc, khiến người bên ngoài không thể nhìn thấy được, gã nói: "Nhưng nhỡ đâu không có hung thủ, hung thủ chính là khư thì sao?"
"Vậy cũng phải thông qua chứng cớ để xác định mới được!" Nam Ngưng nghiêm túc đáp lại.
Đội trưởng thủ vệ cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Được rồi."
"Đi thôi!" Nam Ngưng lập tức xoay người rời đi.
Suốt cả quá trình Hứa Thâm vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có đôi mắt hắn khẽ nheo lại, chăm chút quan sát phản ứng của đội trưởng thủ vệ kia thôi.
Ngay sau khi lên xe, bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn về phía vệ binh tuần tra bên người, nói: "Sau khi thi thể bọn họ bị giải phẫu, chúng sẽ được xử lý như thế nào?"
Vệ binh tuần tra nọ hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh: "Đương nhiên là hoả táng, tránh tạo thành ô nhiễm."
"Sau khi hoả táng thì sao?"
"Sau khi hoả táng... thì?" Vệ binh tuần tra lại sửng sốt, lần này, gã chợt do dự một lát, cuối cùng mới nói: "Nếu bọn họ vẫn còn họ hàng thân thuộc, chúng tôi sẽ liên hệ cho họ hàng thân thuộc của bọn họ tới lấy tro cốt đi, nhưng loại tình huống như gia đình này, già trẻ cả nhà đều chết cả rồi, hẳn là tro cốt của họ sẽ được... chôn trong nghĩa trang công cộng."
"Vậy xin anh hãy quan tâm tới chuyện này một chút, làm ơn hãy mai táng bọn họ đến nghĩa trang công cộng nhé." Hứa Thâm chân thành nói.
Vệ binh tuần tra hơi ngơ ngác, nhưng cũng vội vàng lên tiếng nhận lời.
Chờ sau khi Hứa Thâm lên xe, chiếc xe đi xa rồi, vệ binh mới nhỏ giọng nói thầm: "Thật là… toàn tìm thêm phiền toái cho ta."
Bên trong xe, Nam Ngưng nghe được đoạn hội thoại giữa Hứa Thâm và vệ binh tuần tra, ánh mắt cô hơi chớp động, trong ánh mắt nhìn về phía hắn đã có thêm vài phần nhu hòa, dù lúc trước cũng là như thế, nhưng Hứa Thâm có cảm giác, ánh mắt bây giờ có chút khác lạ so với trước kia.
Hắn đáp trả bằng một nụ cười, từ khóe mắt lại nhìn thấy lão giả mặc áo bành tô đang vội vàng chạy theo bên cạnh, lão đang hầm hừ trừng mắt lườm hắn.
"Làm phiền anh cho xe chạy nhanh lên." Hứa Thâm nói với thủ vệ đang khởi động xe.
Thủ vệ nọ có chút bất mãn, nhưng vẫn đạp chân ga mạnh hơn một chút, tăng tốc lên.
"Anh còn nóng vội hơn tôi." Nam Ngưng cảm nhận được tâm trạng không vui của thủ vệ, lại quay sang mỉm cười với Hứa Thâm.
"Giải quyết sớm cũng có thể nghỉ ngơi sớm." Hứa Thâm cười cười.
Nam Ngưng nhợt nhạt cười, sau đó lại duy trì trạng thái lặng im suy tư, trong ánh mắt còn mang theo một chút lạnh nhạt, rõ ràng không còn cảm giác háo hức vui vẻ như trước khi bắt tay vào điều tra vụ án.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã tới gần vị trí của hội Hỗ Trợ Vụ Công.
Hội Hỗ Trợ này trải rộng khắp các khu vực trong thành Bạch Nghĩ, nơi này chỉ là một phân bộ của bọn họ thôi.
Dù là phân bộ, nhưng lúc Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn lên, hắn vẫn trông thấy kiến trúc trước mắt cực kỳ khí phá. Nó tựa như một bóng ma cực lớn che đậy ánh sáng, bao phủ ở trước mắt mọi người, đứng sừng sững ngay kia với những bậc thang cao ngất, uy nghiêm như cung điện.
Nam Ngưng nhìn thoáng qua, sau đó khẽ nhăn mày.
Dù đây là lần đầu tiên cô đi vào thành Để, nhưng bản thân vốn là người rất thông minh, nếu không, Nam Ngưng cũng chẳng thể trở thành học trò đắc ý nhất của vị đệ nhất luật gia tại nội thành đâu, và chỉ vẻn vẹn dựa vào vài ba lời dò hỏi về tình huống của vụ án lúc trước, cô đã biết được hội Hỗ Trợ Vụ Công trước mắt là tổ chức như thế nào.
Về phần vụ dân, ở ven đường, cô đã xuyên thấu qua cửa kính xe trông thấy bọn họ rồi.