Trước kia cô đã từng trông thấy những con người phải lần theo Đạo Manh tác mới có thể đi về trước ấy, trên sách giáo khoa tại nội thành, cũng đọc được phần giới thiệu có liên quan tới vụ dân như sau: “Đây là một loại sinh mệnh chỉ có thể lần theo Đạo Manh tác để đi về phía trước, bọn họ không có linh trí cũng như năng lực tự chủ tự hỏi. Chỉ sau khi mở ra tuệ nhãn (con mắt trí tuệ), bọn họ mới có thể lột xác thành người. Loại quá trình này được gọi là tiến hóa” —— trích đoạn trên sách giáo khoa.
Sau này, do một bộ phận người đề nghị, đoạn miêu tả này đã bị cắt bỏ khỏi sách giáo khoa.
Trên thực tế, có một nhóm người trong nội thành, đã đứng ra tỏ vẻ phản đối loại thuyết pháp này. Bọn họ cho rằng vụ dân cũng là nhân loại, nhiều nhất bọn họ chỉ thuộc về người tàn tật bẩm sinh thôi.
Và một trong những người đứng ra phản đối ấy, chính là thầy giáo của cô.
Lại nói, trước khi Nam Ngưng đi vào thành Để, cô đã làm không ít công tác, nhưng những phần công tác ấy đều không phải làm chơi chơi cho vui đâu.
Mục đích chính của cô chính là đến thành Để, mà ở nơi này, vụ dân là thành phần chiếm cứ số lượng nhiều nhất, đương nhiên phải cô phải tìm hiểu thật kỹ càng tỉ mỉ về bọn họ rồi.
Mà hội Hỗ Trợ trước mắt chính là nơi sưởi ấm cho vụ dân.
Phải biết rằng, những vụ dân kia vốn không có đôi mắt, chuyện này khiến cuộc sống hàng ngày của bọn họ cực kỳ bất tiện, thường xuyên chịu ức hiếp, thậm chí đã chịu ức hiếp còn không tìm thấy kẻ tập kích mình.
Và tòa kiến trúc trước mắt cô chính là nơi để vụ dân tố tụng.
Nam Ngưng đi theo bậc thang tiến về phía trước, càng đi, sắc mặt càng trầm xuống, cô không nhịn được, lập tức mở miệng hỏi Hứa Thâm bên người: "Hứa tiên sinh, có vụ dân đến nơi này xin giúp đỡ hay không?”
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, nhẹ giọng nói: "Sẽ có."
"Nhưng nơi này bậc thang nhiều như vậy, chẳng tiện lợi chút nào." Nam Ngưng nói.
Hứa Thâm khẽ gật đầu, nói: "Đúng là như vậy nhưng dù có khó khăn hơn nữa, một khi bị dồn tới bước đường cùng, bọn họ vẫn sẽ đến thôi."
Nam Ngưng liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, không nói thêm điều gì nữa, chỉ cúi đầu yên lặng đi về phía trước.
Đội trưởng thủ vệ đi theo ở phía sau, mở miệng nói: "Bên cạnh có Đạo Manh tác, nếu vụ dân thông minh một chút, bọn họ nên lần theo Đạo Manh tác hướng về phía trước."
Nam Ngưng nhìn thoáng qua, đúng là ở hai bên đều có dây xích sắt Đạo Manh tác, nhưng sợi xiềng xích ở nơi này, trải qua mưa to gió lớn lâu ngày, đã có chút rỉ sét.
Rất nhanh, bọn họ đã lên hết bậc thang. Nam Ngưng thoáng hít sâu hai hơi, điều hoà hô hấp một chút, mới tiếp tục tiến về phía trước.
Trong văn phòng của hội Hỗ Trợ.
Ở nơi này tương đối trống trải, mấy người Hứa Thâm vừa tiến vào, đã nhìn thấy một nhân viên công tác đang xua đuổi một phụ nữ vụ dân.
"Đi đi, tình huống của cô thuộc loại cố tình gây sự, cô không đi làm, người ta trừ tiền lương của cô là chuyện rất bình thường." Nhân viên công tác không kiên nhẫn phẩy tay nói.
Thoạt nhìn phụ nữ vụ dân kia cực kỳ suy yếu, cô ấy bị người nọ đẩy một cái đã loạng choạng ngả nghiêng, bản thân vốn không nhìn thấy, trong phòng lại không có Đạo Manh tác, khiến cho vẻ mặt cô ấy càng thêm khẩn trương, cực kỳ sợ hãi với hoàn cảnh xa lạ chung quanh.
Dù không có con mắt, nhưng người khác vẫn có thể nhìn ra sự hoảng loạn của cô.
Dường như chỉ người có mắt mới có thể nhìn thẳng vào nỗi sợ hãi của bản thân.
"Tôi… tôi đến lúc sinh sản, chỉ xin có ba ngày nghỉ phép. Nhưng rõ ràng, tôi đã thông báo với chủ quản rồi mà." Hai tay người phụ nữ vụ dân nọ quơ quơ xung quanh, muốn bắt lấy cánh tay nhân viên công tác kia, muốn tìm được mục tiêu và một chút cảm giác an toàn, nhưng đối phương lại lui về phía sau vài bước, hiển nhiên không muốn bị chạm vào.
"Hơn nữa, hắn trừ… trừ hết một tháng tiền lương của tôi. Nhà tôi vừa sinh em bé, hiện tại vô cùng khó khăn, tôi không thể không có khoản tiền này..." Người phụ nữ nọ không tìm thấy nhân viên công tác, đành phải ngồi dưới đất, khóc lóc nói.
"Mỗi đơn vị đều có quy định chế độ của riêng mình, người ta chỉ làm việc theo quy định mà thôi. Bỏ bê công việc phải trừ một tháng lương. Cô nói, cô đã thông báo chuyện này cho chủ quản nhưng chủ quản nói không có, cô lại không lấy ra được chứng cứ và giấy xin nghỉ phép, làm sao tôi có thể phán đoán là cô có nói dối hay không?" Nhân viên công tác tỏ ra không kiên nhẫn nói.
"Tôi, tôi trở dạ quá nhanh, lập tức sẽ sinh rồi, căn bản không rảnh để viết giấy xin phép." Phụ nữ vụ dân nọ gấp đến độ cái miệng bẹp xuống, tuy cô ấy không có con mắt, nhưng thân thể nghẹn ngào, nước mũi cũng chui ra theo.
"Con tôi vừa được sinh ra, cô có thể theo tôi đi xem. Tôi vừa sinh con thật mà." Người phụ nữ nọ gấp giọng nói.
"Dù cô có thể chứng minh cô đã sinh con, nhưng cô lại không thể chứng minh mình có xin phép. Mà nếu không xin phép đã tự tiện rời khỏi cương vị công tác, cũng bị quy kết vào hành vi bỏ bê công việc. Hội Hỗ Trợ cũng không giúp được cô đâu. Nếu lần sau còn gặp phải chuyện như vậy, tự cô lo liệu cho mình trước đi." Nhân viên làm công phất tay, nhưng ý thức được đối phương không nhìn thấy, chỉ có thể tiến lên bắt lấy cánh tay cô ấy, đẩy người phụ nữ nọ đi ra ngoài.
"Tôi đã thông báo từ trước rồi mà. Mấy người có thể đi hỏi chủ quản, tôi thực sự đã nói với hắn trước rồi." Phụ nữ vội vàng nói.
"Mau đi đi. Tôi đã hỏi chủ quản của cô rồi, hắn nói cô chưa từng xin phép. Cô mau đi đi, đừng ở chỗ này làm chậm trễ công việc của người khác, chúng tôi bận lắm." Nhân viên làm công tiếp tục xô đẩy.
Bóng hình xinh đẹp chợt nhoáng lên một cái trước mắt Hứa Thâm, đã thấy Nam Ngưng đang sải bước, nhanh chóng chạy tới rồi.
"Mau buông cô ấy ra!" Nam Ngưng nổi giận nói.
Nhân viên làm công nhìn theo hướng âm thanh truyền tới, rồi thoáng ngừng lại một chút khi phát hiện Nam Ngưng là người đã mở mắt, còn mặc một bộ trang phục tinh xảo trên người.
Trang phục này quen quá…