Rất nhanh, cô gái này đã nhận ra bộ quần áo đó là trang phục luật sư, sắc mặt khẽ biến, cô ta cố nặn ra một nụ cười nói: "Ngài là luật sư của sở Thủ Vệ Thành Bang?"
"Luật sư?" Phụ nữ vụ dân nghe được lời nói của đối phương, cô ấy vội vàng quơ bàn tay muốn chụp vào tay Nam Ngưng. Cuối cùng, bàn tay nọ bắt được chân của đối phương, nhưng ngay lúc ấy, dường như người phụ nữ này còn đang e ngại điều gì đó, cô lại vội vàng buông lỏng tay ra, hai tay nhẹ nhàng tìm tòi trên mặt đất, chờ đến khi đụng đến đôi giày của Nam Ngưng, cô ấy mới cúi đầu chạm nhẹ vào mũi giày, nức nở khóc: "Luật sư đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho tôi, tôi thật sự có xin phép mà."
Nam Ngưng vội vàng nâng đối phương đứng lên, nói: "Tôi sẽ làm chủ giúp cô, cô đừng nóng vội."
Sắc mặt nhân viên làm công khẽ biến, cô ta vội vàng nói: "Luật sư đại nhân, ngài đừng nghe cô ta nói bậy, chúng tôi đã kiểm tra rồi. Đúng là cô ta vô cớ bỏ bê công việc."
Nam Ngưng giận dữ, nói: "Rõ ràng là cô ấy vừa sinh sản xong, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra hay sao? Trên người cô ấy còn mùi máu tươi nặng như vậy, miệng vết thương vẫn chưa có khép lại đâu!"
Có thể nhìn thấy trên ống quần người phụ nữ vụ dân nọ, vẫn còn dính không ít vết máu, hiển nhiên đối phương không có quan tâm tới chuyện xử lý sạch sẽ những thứ này, mà với vụ dân, những vết bẩn như vậy vốn là chuyện rất bình thường.
"Cô cũng là phụ nữ, vì sao lại làm khó cô ấy như vậy? !" Nam Ngưng cả giận nói.
Sắc mặt nhân viên làm công thoáng thay đổi một chút, nói: "Luật sư đại nhân, tôi cũng là phụ nữ, nhưng ngài đừng đánh đồng tôi và cô ta, tôi không phải vụ dân, đã sớm chuyển tịch rồi!"
Nam Ngưng tức đến nghẹn ngào, rõ ràng đã há miệng, nhưng không nói nên lời.
Cô nhìn thoáng qua đối phương với ánh mắt vô cùng căm ghét, cắn răng nói: "Cô ấy là vụ dân, mà cô lại bắt cô ấy phải viết giấy phép xin nghỉ, không phải đã làm khó người ta rồi sao?"
Nhân viên làm công thoáng sửng sốt một chút, chợt vội vàng nói: "Là vụ dân cũng phải viết chứ, đây vốn là quy định mà."
Hứa Thâm đã đi tới, thấp giọng nói với Nam Ngưng: "Vụ dân có cách viết giấy phép xin nghỉ của vụ dân, đây không phải trọng điểm."
Nam Ngưng thoáng giật mình, sau đó giận dữ nói với với nhân viên làm công: "Cứ cho là như thế đi. Cho là người ta không viết, nhưng chuyện sinh nở khẩn cấp như vậy, theo lý thuyết cần phải nghỉ ngơi dưỡng thai mấy tháng, vậy mà người ta chỉ xin có ba ngày, còn là sắp sanh, chẳng lẽ như vậy, cũng tính là người ta bỏ bê công việc hay sao?"
"Đây là quy định." Nhân viên làm công nhìn thoáng qua Nam Ngưng, thấy khuôn mặt trắng nõn chỉ chừng 20 của đối phương, ở chỗ sâu trong đáy mắt lập tức lộ ra một tia khinh thị, nói: "Đây là pháp luật thưa luật sư đại nhân!"
"Bạch luật sư, đây thực sự là quy định của các đơn vị, có vài đơn vị sẽ phạt cực kỳ nặng với những trường hợp bỏ bê công việc như vậy. Đây cũng là biện pháp phòng ngừa những người nào đó cố ý bỏ bê công việc mà thôi." Đội trưởng thủ vệ nói với lên từ phía sau.
Sắc mặt Nam Ngưng trở nên khó coi, nói: "Nào có luật pháp nào như vậy? Đây mà được gọi là luật pháp sao?”
Sắc mặt đội trưởng thủ vệ khẽ biến, thấp giọng nói: "Bạch luật sư nói cẩn thận. Lời nói của cô là khinh nhờn luật pháp đó!"
Nam Ngưng cắn răng, hai tay nắm thật chặt, tuy lúc trước cô đã trông thấy không ít loại bệnh tật ngoan cố, cứng đầu, nhưng đến lúc này khi chính diện nhìn thẳng đến, mới biết được vấn đề lớn đến mức nào.
Khó trách cha lại hết lần này tới lần khác, một mực khuyên cô đừng đi tới đây, tới hiện giờ dường như những lời ấy đều có đạo lý cả.
Chỉ là…
Nam Ngưng hít một hơi thật sâu, nếu đây là khó khăn, chẳng lẽ cô lại bị nó đánh đổ đơn giản thế nào?
Ánh mắt Nam Ngưng bỗng trở nên kiên định, cô nói với nhân viên làm công: "Tôi muốn gặp chủ quản kia. Chuyện này nên đưa ra đối chất. Cô ấy vừa sinh sản xong, theo lý, không cần xin phép cũng có thể nhận được phê chuẩn, chỉ cần có giấy chứng nhận sinh sản là được!"
"Nhưng cô ta không có giấy chứng nhận sinh sản." Tựa như nhân viên làm công vừa bắt được nhược điểm của cô, trong đôi mắt lộ ra một chút đắc ý: "Cô ta tự mình sinh nở, muốn có giấy chứng nhận sinh sản cần tới tới bệnh viện xin, cô ta không lấy ra được. Huống chi dù có giấy chứng nhận sinh sản, cũng phải xin phép mới được nghỉ làm."
"Đó chính là điểm không hoàn thiện của luật pháp!" Nam Ngưng nổi giận nói.
Nhân viên làm công nhìn cô một cái, vẻ mặt mang theo chút dị dạng, hiển nhiên cô ta đang nói: ‘Cô là luật sư, luật pháp có hoàn thiện hay không là chuyện của cô, có liên quan gì tới tôi chứ? Tôi chỉ làm việc theo luật pháp mà thôi.’
"Luật sư đại nhân, cô nhất định phải giúp tôi." Người phụ nữ vụ dân lại dập đầu, thậm chí còn dùng miệng hôn đôi giày của Nam Ngưng.
Nam Ngưng thấy vậy, vội vàng lui chân lại, muốn nâng đối phương đứng lên, nhưng khí lực của người phụ nữ này rất lớn, dù cô làm như thế nào, cô ấy cũng không chịu đứng dậy.
Sắc mặt Nam Ngưng trở nên vô cùng khó coi.
Đội trưởng thủ vệ nói: "Bạch luật sư, tốt nhất là chúng ta đừng nên quan tâm tới mấy việc không quan trọng này. Tình huống lần này không xảy ra mạng người, dù cô có muốn xen vào, chúng ta cũng không giúp được. Đây sẽ là vấn đề của chính cô."
"Không xảy ra mạng người, thì không quan tâm sao?" Nam Ngưng quay đầu lại chất vấn đối phương.
Đội trưởng thủ vệ thoáng sửng sốt một chút, sau đó lại hướng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn cô.
Nam Ngưng cắn răng, cô rất muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng lại phát hiện bản thân không biết phải nhúng tay vào chỗ nào.
Tuy trước mắt chỉ là một vấn đề nhỏ, một vụ việc nhỏ, nhưng nó lại liên quan tới lỗ hổng trong luật pháp của thành Để, trừ phi hoàn thiện luật pháp trước…
Nhưng biết bao giờ luật pháp mới được hoàn thiện, và người đang cần trợ giúp trước mặt cô đây, còn có thể đợi đến lúc đó hay không?
Chính nghĩa tới muộn, còn có thể là chính nghĩa hay không?
"Tôi cảm thấy, hẳn là mấy người nên đi kiểm tra vị chủ quản kia một chút thì hơn." Bỗng nhiên Hứa Thâm mở miệng nói.