Sau đó, hắn nhìn nhân viên làm công kia, tiếp tục nói: "Mấy người khẳng định, cô ấy chưa viết giấy xin nghỉ phép hả?"
Nhân viên làm công sửng sốt, nói: "Đương nhiên, chúng tôi đã hỏi vị chủ quản kia rồi."
"Mấy người khẳng định hắn không hề nói dối?" Hứa Thâm hỏi.
"Chuyện này..." Nhân viên làm công sửng sốt, chợt nhíu mày nói: "Đối phương là chủ quản, thân phận như vậy, hẳn là sẽ không nói dối đâu?"
"Hẳn là?" Hứa Thâm nhìn cô ta chăm chú rồi nói: "Nói cách khác, cô cũng không xác định được? Cô cũng không có chứng cớ chứng minh rằng người phụ nữ này không hề viết giấy xin nghỉ phép, đúng không? Vị chủ quản kia cũng không có chứng cớ. Một khi đã như vậy, cô ấy có viết, cho nên vấn đề nằm trên người chủ quản."
"Nhưng cô ta cũng không có chứng cớ nói lên chuyện cô ta từng viết, huống chi chính mồm cô ta cũng nói mình không viết..." Nhân viên làm công vội vàng nói.
"Cô ấy hồ đồ một chút thôi, kỳ thật cô ấy có viết." Hứa Thâm nói.
Nhân viên làm công há hốc mồm ngạc nhiên, rồi ném ánh mắt giống như đang nhìn thằng ngốc, quan sát Hứa Thâm. ‘Chính anh mới là kẻ hồ đồ đó, đây rõ ràng là nói xằng nói bậy mà?’
Nam Ngưng quay đầu lại, thoáng nghi hoặc nhìn Hứa Thâm, trong đôi mắt lộ ra quang mang kỳ quái.
"Người ta vừa sinh con xong, cảm xúc kích động, đâu còn nhớ được nhiều như vậy?" Hứa Thâm nói.
"Chỉ cần cô ta có thể cung cấp chứng cớ, chúng tôi sẽ giúp cô ta." Nhân viên làm công lập tức lật lại vấn đề ban đầu, không có ý định dây dưa không ngớt cùng Hứa Thâm.
"Tìm kiếm chứng cớ là chức trách của hội Hỗ Trợ mấy người. Nhưng tôi đưa ra một trường hợp, có khả năng là chủ quản của cô ấy đã làm mất tờ giấy xin nghỉ phép ấy rồi." Hứa Thâm hỏi.
Nhân viên làm công: "..."
"Không nên ép buộc người bị hại phải cung cấp chứng cứ. Nếu để người bị hại cung cấp chứng cớ, chính là làm hại bọn họ lần thứ hai." Hứa Thâm nhìn nhân viên làm công nói: "Nếu mọi người không lấy ra chứng cớ, không chứng minh được là cô ấy không có xin phép, thì cứ bắt chủ quản kia phải bồi thường cho cô ấy đi."
"Làm như anh là không hợp pháp." Nhân viên làm công nhíu mày, không biết nên biện giải như thế nào.
"Vị này chính là luật sư, cô đang nghi ngờ tính chuyên nghiệp của chúng tôi sao?" Hứa Thâm nói: "Hoặc là, cô có thể lấy ra chứng cớ, chứng minh chủ quản kia không làm mất giấy xin nghỉ phép của người phụ nữ này?"
Nhân viên làm công hơi hơi há miệng, cô ta ý thức được vấn đề này rất khó giải quyết, đành phải nói: "Để tôi đi liên hệ với chủ quản, để cho hắn tự mình đi nói chuyện với mấy người.”
"Được."
Nhân viên làm công rời đi, rất nhanh, một người trung niên vóc dáng mập mạp, với vẻ mặt không kiên nhẫn, đã bước tới. Gã nhìn thấy Hứa Thâm và mấy nhân viên chấp pháp bên này, vẻ mặt mới thoáng thu liễm lại một chút.
"Chuyện gì vậy? Vương Quyên, cô lại ở trong này làm loạn cái gì hả? Còn muốn đi làm hay không? !" Trung niên vừa nhìn thấy phụ nữ vụ dân kia, lập tức lớn tiếng trách mắng.
Thân thể người phụ nữ nọ thoáng run run, cô ấy lập tức trốn ra sau lưng Hứa Thâm.
Nhân viên làm công tiến lên, thấp giọng kể lại tình huống cho người trung niên kia.
Trung niên nọ có chút kinh ngạc, tức giận tiến lên, nói: "Cô không xin phép đã tự tiện bỏ bê công việc tới ba ngày, bị trừ một tháng tiền lương là chuyện rất bình thường. Có vấn đề gì hả? Chúng tôi đều làm việc theo quy định của công ty!"
"Quy định không có vấn đề, nhưng anh có vấn đề." Hứa Thâm nhìn gã, lập tức lên tiếng: "Ai nói cô ấy không xin phép? Rõ ràng cô ấy có xin, vì sao anh lại nói cô ấy không xin?"
"Rõ ràng là cô ta không xin."
"Anh chứng minh như thế nào?"
"Tôi nói không xin là không xin."
Hứa Thâm không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa nữa, hắn trực tiếp tiến lên đưa tay sờ vài túi tiền của đối phương, lấy ra một tờ giấy xin nghỉ phép, nói: "Chẳng lẽ đây không phải là giấy xin nghỉ phép của cô ấy?"
Người trung niên nọ cực kỳ kinh ngạc, gã vội vàng nhìn thật kỹ, rồi không nhịn được thốt lên: "Không thể, không thể như vậy được!"
"Hãm hại đồng sự, tạo thành tổn hại về kinh tế, đây là tội gì?" Hứa Thâm nhìn về phía Nam Ngưng.
Nam Ngưng sửng sốt một thoáng rồi lập tức nói: "Tạm giam, sau đó căn cứ vào tình huống tổn hại kinh tế để xử phạt, nhiều nhất là bỏ tù ba năm, thấp nhất là nửa tháng."
"Đây là mày vừa nhét vào. Nó không phải là túi tiền của tao." Trung niên phản ứng lại, cả giận nói.
Hứa Thâm lạnh lùng nhìn gã: "Anh có chứng cứ gì để chứng minh không?"
Trung niên tức giận đến mức nâng tay chỉ thằng vào hắn, nói: "Mày… chúng mày nghĩ rằng bản thân là người của sở Thủ Vệ Thành Bang, là muốn làm gì thì làm sao?"
Hứa Thâm liếc mắt nhìn gã, coi như không để ý tới, chỉ hướng ánh mắt nhìn về phía đội trưởng thủ vệ bên người.
Đội trưởng thủ vệ thấy vậy, trực tiếp tiến lên một bước, ra hiệu cho hai đội viên bên cạnh, rồi rất nhanh, bọn họ đã túm chặt lấy hai tay người trung niên nọ, đè gã xuống mặt đất, hùng hồn nói: "Chỉ cần anh phạm pháp, đúng là chúng tôi muốn làm gì thì làm."
"Chúng mày không nói đạo lý!"
Đội trưởng thủ vệ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phân phó đội viên, mang gã rời đi.
Nam Ngưng nhẹ thở một hơi, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thâm, nói: "Tuy biện pháp của anh không hợp pháp, nhưng rất hiệu quả."
"Đối phó với loại bệnh tật ngoan cố này, xẻo nó đi là biện pháp xử lý nhanh nhất." Hứa Thâm nói, chợt nhìn về phía phụ nữ bên cạnh, nói: "Cho tôi địa chỉ của cô đi, lúc trở về, tôi sẽ an bài người đi đón mọi người, đổi một nơi công tác cho cô."
Người phụ nữ vụ dân có chút ngơ ngác, cô ấy cứ lúng ta lúng túng mà không biết mình nên nói lời cảm tạ hay không.
Hứa Thâm nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Nam Ngưng, lập tức giải thích: "Tôi sợ sau khi tên chủ quản kia ra ngoài, hắn lại tiếp tục kiếm chuyện với cô ấy, nếu chúng ta không ra mặt hỗ trợ, sẽ là hại cô ấy."
Nam Ngưng khẽ gật đầu, chợt chăm chú nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Dường như anh rất hiểu biết mấy chuyện kiểu này?”
Hứa Thâm cười cười: "Trước kia tôi từng chứng kiến chuyện cùng loại, à không, là nghe qua."
Sau đó, Hứa Thâm dùng dụng cụ thông tin liên lạc với Đại Lỵ Lỵ, nói đơn giản một hồi, sau đó để cô ấy phái người đến chỗ ở của người phụ nữ vụ dân nọ, đón bọn họ rời đi, và an bài cho những người ấy một công việc mới.