Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 368 - Chương 368. Nhật Ký???

Chương 368. Nhật Ký??? Chương 368. Nhật Ký???

Bởi vì ngoại trừ trảm khư, dưới trướng Hội Truy Quang còn rất nhiều sản nghiệp.

Nhà xưởng, công ty, cửa hàng… vân vân.

Và với Hứa Thâm, tùy tiện an bài mấy công việc cho bọn họ chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nam Ngưng nghe được cách bố trí của Hứa Thâm, cũng biết người bảo tiêu mà gia tộc cố ý phái tới cho cô vốn không phải nhân vật bình thường, hắn cũng có thân phận địa vị ở thành Để này. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Tôi học nhiều luật pháp như vậy, nhưng suýt chút nữa lại không xử lý được một chuyện nhỏ như vậy, vẫn phải dựa vào biện pháp kỳ kỳ quái quái của anh mới giải quyết được."

Hứa Thâm cười cười, nói: "Những lời kiểu như vậy, nhóm vụ dân khác cũng biết nói, thậm chí còn có người bẻm mép lắm, chẳng qua lời người ta nói lại không có tác dụng gì cả. Và phỏng chừng bọn họ còn chưa nói xong đã bị đuổi ra ngoài mất rồi. Tới cuối cùng, vẫn phải dựa vào thân phận của chúng ta, mới có tư cách tranh luận ở đây."

Nam Ngưng thoáng giật mình, sau đó lại im lặng.

Đương nhiên cô hiểu chuyện này, cũng có thể nói là từ nhỏ, cô đã khắc sâu cảm nhận về quyền thế do thân phận mang đến rồi.

Nhưng mà, luật pháp vốn không phải binh khí nằm trong tay những người có quyền. Cô hi vọng luật pháp có thể hoàn thiện hơn, để người bình thường cũng có thể cầm lấy thứ vũ khí này, đứng lên bảo vệ chính mình.

Vấn đề xuất hiện trong đoạn nhạc đệm nho nhỏ này, cũng khiến Nam Ngưng ý thức được tầm quan trọng của quá trình hoàn thiện luật pháp.

Đây cũng chính là vấn đề mà thầy giáo của cô thường xuyên nhắc tới, và mỗi khi người nhắc tới chuyện này, đều sẽ thở dài.

Và dường như hiện giờ, cô cũng có thể hiểu được một phần những cảm nhận đằng sau tiếng thở dài ấy.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ ấy qua đi, bọn họ tiếp tục đến thăm hội Hỗ Trợ Vụ Công.

Nhân viên công tác của hội Hỗ Trợ vừa thấy bọn họ là người của sở Thủ Vệ Thành Bang, lập tức tỏ ra cực kỳ phối hợp. Rất nhanh, những người này đã căn cứ theo tin tức về họ tên và địa chỉ của người một nhà bị diệt môn kia, để tìm được người phụ trách chuyện này.

Không bao lâu sau, bọn họ đi vào một gian phòng khách riêng tư của hội Hỗ Trợ, và chờ được một thanh niên bước vào.

"Vị này chính là Trịnh chấp sự." Nhân viên công tác giới thiệu.

Nam Ngưng đứng dậy, chăm chú nhìn vào đối phương nói: "Trịnh chấp sự, nghe nói tuần trước người một nhà Triệu Khánh đã tới nơi này tìm anh để mở mắt?"

"Mọi người muốn tìm Triệu Khánh? Là Triệu Khánh nào cơ?" Thanh niên nghi hoặc hỏi.

Nam Ngưng đã sớm có chuẩn bị, cô lập tức lấy ra một bức ảnh đen trắng, đưa tới cho đối phương.

Thanh niên thoáng nhìn đã nhận ra, rồi giật mình nói: "Hoá ra là bọn họ. Bọn họ đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nam Ngưng không trả lời, lại tiếp tục hỏi: “Bọn họ đã thanh toán tiền mở mắt rồi sao?"

"Đã thanh toán rồi, làm sao vậy?" Thanh niên nọ nghi hoặc hỏi.

Nam Ngưng nhìn thẳng vào gã: "Nhiều tiền như vậy, làm sao bọn họ có thể gom đủ được?"

Thanh niên nọ hơi chút sửng sốt, rồi bất đắc dĩ nói: "Chuyện này tôi cũng không biết, tôi chỉ lấy tiền làm việc thôi."

Nam Ngưng nhíu mày.

Hứa Thâm liếc mắt nhìn thanh niên nọ một cái, trực tiếp nói: "Chúng tôi đã phát hiện ra một kiện đồ tại hiện trường, bên trong còn có một quyển nhật kí, nội dung trên quyển nhật ký này có nhắc tới Trịnh chấp sự. Anh khẳng định là mình không biết gì sao?"

Sắc mặt thanh niên nọ khẽ biến, lập tức nói: "Anh đừng nói bậy, lấy đâu ra nhật kí... Ách, nội dung trong nhật ký nhắc tới tôi làm gì?"

Kỳ thực Hứa Thâm cũng chỉ tùy tiện dò xét một câu thôi, nhưng bắt gặp phản ứng của thanh niên này, đôi mắt hắn lập tức nhìn thẳng vào gã, lạnh nhạt hỏi: "Vì sao anh biết là không có nhật ký? Anh đã tới nhà bọn họ rồi sao?"

Thanh niên nọ cũng ý thức được phản ứng của bản thân có chút nóng nảy, gã lập tức chống chế: "Trước khi bọn họ ủy thác cho tôi mở mắt, tôi từng đi qua bên đó, còn ngồi xuống uống chén trà trong nhà bọn họ."

"Chỉ uống chén trà lại biết trong ngăn tủ nhà người ta không có nhật kí sao?" Hứa Thâm thoáng cười lạnh.

Cùng lúc ấy, suy nghĩ trong đầu Nam Ngưng cũng quay trở lại bên này.

Hiển nhiên tại hiện trường vụ án vốn không có thứ gì gọi là nhật ký cả. Huống chi người gặp nạn chính là vụ dân, làm sao có thể sở hữu nhật kí được? Trừ phi là đồ vật sử dụng phương thức ghi chép chuyên dành cho vụ dân.

Nhưng rõ ràng là phản ứng của Trịnh chấp sự này không bình thường. Cô lập tức nghiêm túc nói: "Trịnh chấp sự, xin anh hãy nghiêm túc phối hợp với quá trình điều tra của chúng tôi. Vừa nãy anh có nói mình từng đến nhà bọn họ làm khách, vậy thời gian cụ thể là khi nào?"

"Chuyện này, tôi không nhớ rõ nữa. Dường như là mười ngày trước? Hoặc hai tuần trước gì đó?" Trịnh chấp sự lắc đầu nói: "Haizz công việc của tôi rất bận rộn, đâu còn nhớ nổi những chuyện nhỏ này."

"Đây là chuyện lớn có liên quan tới mạng người. Mời anh nghiêm túc phối hợp với quá trình điều tra của chúng tôi." Nam Ngưng nhíu mày nói.

Trịnh chấp sự bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư luật sư à, tôi đã rất phối hợp rồi. Cô nghĩ mà xem, rõ ràng tôi đang bận trăm công nghìn việc vẫn cố gắng bớt thời giờ ra gặp các cô đó thôi. Vậy còn chưa đủ phối hợp sao? Nói nữa, người không phải do tôi giết, vì sao các cô lại điều tra tới chỗ tôi rồi?"

Nam Ngưng nghẹn lời.

"Ai nói người không phải do anh giết?" Hứa Thâm cất giọng lạnh lùng nói: "Anh còn chưa giải thích rõ ràng đâu. Vì sao anh biết trong nhà bọn họ không có nhật kí? Chỉ có người từng đến hiện trường, còn tự mình tìm kiếm trong căn nhà đó, mới biết được nhà bọn họ có nhật kí hay không thôi."

Trịnh chấp sự đã ý thức được câu nói lúc trước của Hứa Thâm chính là cái lưới đã giăng sẵn chỉ chờ mình chui đầu vào, nhưng gã vẫn tỉnh bơ, cười lạnh nói: "Luật sư tiên sinh ơi, mấy người đi điều tra vụ án nên chú trọng hơn tới chứng cớ. Anh không thể bắt tôi chỉ vì một câu thuận miệng được. Còn nếu anh cứ một mực muốn bới bèo ra bọ rồi coi mấy lời nói ấy cũng là chứng cứ, thì tôi cũng có thể làm luật sư được rồi."

"Xin lỗi, vậy anh có chút nhầm lẫn gì đó ở đây rồi. Bởi vì mỗi câu nói của anh đều là bằng chứng, và tuyệt đối không phải một câu nói thuận miệng như anh vừa ngụy biện đâu." Hứa Thâm nhìn thẳng vào gã: "Huống chi làm sao mà anh biết chúng tôi không có chứng cớ? Anh thực sự cho rằng bản thân hành động cực kỳ sạch sẽ sao? Không hề lưu lại một chút dấu vết nào?"

Bình Luận (0)
Comment