Ngay bên cạnh, trên mặt lão giả mặc áo đuôi tôm đang chạy theo chiếc xe cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Làm sao mặt nạ Quỷ Nguyệt của Giang gia có thể chạy đến nơi này? Giang gia đã thành ra như vậy, mà đội Quỷ Nguyệt còn có người lưu lạc ở bên ngoài sao? Nhưng người của bọn họ lại nằm trong hội Truy Quang?"
Lão càng nghĩ càng có chút khó hiểu.
"Tôi đã nói rồi... Bọn họ... chẳng đưa được bao nhiêu tiền." Bỗng nhiên lời nói của Trịnh chấp sự trở nên đứt quãng, chuyển thành mơ hồ và hoang mang. Trên mặt gã cũng chậm rãi lộ ra nụ cười ngơ ngẩn ha ha hi hi: "Ta giúp mấy tiện dân mở mắt, về sau sẽ chuyển bọn họ thành công bộc trong hội... Ai chà, cô bé kia thật là đẹp mắt, không nghĩ tới sau khi cô nàng này mở mắt lại trở nên xinh đẹp như vậy."
Nói đến đây, trên mặt gã lại lộ ra vẻ tiếc hận: "Đáng tiếc, lại là thứ không biết nghe lời, không nên ép ta phải hung hăng tát cô như vậy. Hừ, không ngờ tiện dân chết tiệt này lại yếu ớt đến vậy, bị tát hai cái đã không chịu đựng nổi rồi..."
"Ai, nếu đã không biết nghe lời như vậy, cũng chỉ có thể xử lý bọn họ thôi. May cho mấy người là ta có lòng tốt, cho mấy người chết dễ dàng như vậy, còn chưa thèm so đo về khoản tiền mở mắt bị lãng phí kia đâu..."
Dường như gã đang tự lẩm bẩm một mình, vẻ mặt đầy cảm thán.
Nhưng gương mặt nhóm thủ vệ và Nam Ngưng đang ngồi bên trong xe, lại nghe mà biến sắc.
Tuy Trịnh chấp sự chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng đã trực tiếp thành thật khai hết mọi chuyện rồi.
Và gã, thực sự là hung thủ!
Nghĩa là người một nhà kia vốn không chết vào tay khư, mà chết trên tay gã?
Hơn nữa, lý do để gã giết chết bọn họ lại đơn giản như thế? Chỉ vẻn vẹn là ham mê nữ sắc mà thôi.
Kẻ này đúng là hung thủ...
Kỳ thực, ban đầu Hứa Thâm chỉ muốn hiểu biết một chút tình huống cụ thể mà thôi, không ngờ hắn còn chưa hỏi gì, đối phương đã trực tiếp tự mình bại lộ cả rồi.
Đáng tiếc bên cạnh có quá nhiều người... Bằng không, hắn có thể hỏi đến thẻ ngân hàng và mật mã két sắt của đối phương rồi ...
Lại nói, đây là lần đầu tiên Hứa Thâm sử dụng năng lực trí huyễn (bố trí ảo cảnh) của mặt nạ Khư Nhãn, nhưng hiệu quả lại tốt ngoài ý muốn.
Hắn có thể cảm nhận được tinh thần lực của bản thân đang tràn ra bên ngoài mặt nạ, và qua đó, hắn có thể cảm nhận được tinh thần lực của đối phương.
Một màn vừa rồi chỉ là kỹ xảo thôi miên đơn giản nhất mà thôi, khiến cho đối phương tưởng lầm rằng, bản thân đang ở bên trong thế giới nội tâm của chính mình, bởi vậy rất nhiều âm thanh và bí mật vẫn luôn được ẩn giấu trong đáy lòng đều bị bại lộ cả.
"Không biết đây là hiệu quả đạt được khi chỉ số quyền trọng ở mức 4 điểm, hay là năng lực vừa được dung hợp của mặt nạ quá mức dũng mãnh..." Hứa Thâm âm thầm cảm thán trong lòng, bỗng nhiên hắn nghĩ đến rất nhiều biện pháp kỳ diệu để kiếm tiền.
Ngay sau đó, chiếc mặt nạ rút khỏi gương mặt hắn tựa như sóng thủy triều, còn đôi mắt hắn lại nhìn thoáng qua Nam Ngưng bên cạnh.
Nam Ngưng vừa chăm chú liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, đã nhanh chóng nhìn về phía Trịnh chấp sự mới giật mình tỉnh ngộ bên kia. Cô nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Với tội danh giết hại người vô tội, anh đã bị bắt!"
Trịnh chấp sự thoáng ngây người, con mắt gã trừng lớn nhìn Hứa Thâm trước mắt, ròi giận dữ nói: "Ma quỷ, mày là ma quỷ!"
Bỗng nhiên gã ra tay, chộp về phía Hứa Thâm.
Nhưng phản ứng của hai thủ vệ bên cạnh lại nhanh hơn, bọn họ lao lên, trực tiếp đè gã xuống.
Trong cổ họng Trịnh chấp sự phát ra tiếng rống giận điên cuồng, gã muốn giãy giụa, nhưng với thực lực giai đoạn đầu ngang ngửa với hai thủ vệ bên cạnh của gã, à không, hình như gã còn yếu hơn hai thủ vệ bên cạnh vài phần, đương nhiên Trịnh chấp sự nọ đã bị hai người ấy đè chặt xuống, không thể nhúc nhích mảy may.
"Chúng chỉ là một đám tiện dân. Tao đã nói sau khi tao giúp chúng nó mở mắt, phải vô điều kiện phục tòng hết thảy mọi chuyện trong hội, vậy mà chúng nó dám phản kháng, là chính chúng nó muốn chết!" Trịnh chấp sự giận dữ hét lên.
Nam Ngưng lạnh lùng nói: "Dù bọn họ là vụ dân nhưng trong mình cũng mang theo trái tim biết liêm sỉ, còn anh không có."
Hứa Thâm sửa lại cho đúng nói: "Không cần thêm chữ ‘dù’ kia sẽ tốt hơn."
Nam Ngưng ngẩn ra, rồi không khỏi liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái. Một lúc lâu sau, cô khẽ gật đầu, thấp giọng nói: "Là tôi sai rồi, tôi cũng phạm vào tội ngạo mạn."
"Đừng, đừng, đừng quá mức trang nghiêm như vậy mà." Hứa Thâm vội vàng nói.
Nam Ngưng khẽ lắc đầu, cô nhìn Trịnh chấp sự đang cực kỳ phẫn nộ trước mắt, rồi không khỏi thở ra một hơi thật dài, nói: "Khó trách thầy giáo tôi từng nói, địch nhân lớn nhất của luật pháp không phải là tội phạm, cũng không phải người thất học, mà là những kẻ ngạo mạn và thành kiến."
"Tao không phục!" Trịnh chấp sự cả giận nói: "Chúng mày không có chứng cớ, chỉ biết dùng thủ đoạn dơ bẩn ấy điều khiển khiến tao nói lung tung. Tao không phục!"
Hứa Thâm móc móc lỗ tai, dường như cảm thấy không chịu nổi nữa, hắn trực tiếp cởi dây giày, tháo tất ra, cuộn tròn lại, rồi dưới ánh mắt trừng lớn của đối phương, hắn dứt khoát nhét thẳng chiếc tất kia vào trong miệng gã.
"Xem ra là phục rồi." Hứa Thâm cười cười.
Trong cổ họng Trịnh chấp sự phát ra tiếng rống giận, hai tay muốn giãy giụa, lại bị hai thủ vệ gắt gao đè xuống.
Sắc mặt Nam Ngưng lộ ra vẻ kỳ quái, có chút muốn nói lại thôi, nhưng tới cuối cùng vẫn không nói điều gì.
Cô cũng không phải loại người tuân theo luật pháp một cách máy móc, không biết vận dụng linh hoạt… Đúng là cô cảm thấy hành động này có chút làm trái với luật pháp, tự mình dùng hình, nhưng... Rất thích nha!
Thậm chí nhìn thấy dáng vẻ thống khổ nghẹn khuất của đối phương, cô còn muốn bật cười, nhưng nghĩ đến hình ảnh gia đình nạn nhân chết thảm, ý cười trong lòng lại rất nhanh chuyển thành nghiêm túc.
Không bao lâu sau, đoàn người bọn họ trở lại sở Thủ Vệ Thành Bang, Trịnh chấp sự được giao cho đội trưởng thủ vệ áp giải, đưa vào sở Thủ Vệ Thành Bang, định tội.
Sau khi thẩm phán biết về vụ án này, đối phương cũng tán thưởng Nam Ngưng một phen, còn cho cô hai ngày phép để nghỉ ngơi.
Nhưng đương nhiên Nam Ngưng không chịu, cô vẫn kiên trì tiếp tục đi làm vào ngày hôm sau.