Buổi chiều hôm ấy, Nam Ngưng trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Cô đã bôn ba suốt cả một ngày, rõ ràng cũng có chút mệt mỏi, nhưng vừa trở lại căn phòng của mình, cô vẫn nói cần phải ghi chép lại một chút.
Hứa Thâm cũng trở lại gian phòng khách sạn cách vách, tiếp tục luyện kiếm.
Hắn luyện không được bao lâu, bỗng nhìn thấy lão giả mặc áo đuôi tôm kia xuyên cửa đi vào, sau đó ngồi bên cạnh giường. Mai Phù cũng ngồi gần đó, tỏ vẻ rất hứng thú quan sát lão ta.
Nhưng lão giả này quan sát chẳng được bao lâu, đã cảm thấy không có gì thú vị mà rời đi luôn rồi.
Ông xem tôi, tôi sẽ qua xem tiểu thư nhà ông... Mặt Hứa Thâm không chút thay đổi, ánh mắt vẫn duy trì nhìn thẳng về phía trước nhưng khóe mắt vừa nhìn thấy bóng dáng đối phương rời đi, hắn lập tức thu kiếm, bóng người nhoáng lên một cái, điều chỉnh khư lực tràn ngập toàn thân, đã nhanh chóng trốn vào Khư giới, rồi xuyên tường tiến vào gian phòng cách vách.
Hiển nhiên lão giả mặc áo đuôi tôm kia lại quay về, ngồi canh giữ tại vị trí quen thuộc ngoài cửa, dù tiểu thư không nhìn thấy lão, lão cũng không tiến vào rình mò không gian riêng tư của tiểu thư, trừ phi là mệnh lệnh của một vị lão gia nào đó, cần phải làm như vậy.
Ánh mắt Hứa Thâm tương đối thu liễm, hắn hơi lo lắng mình sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên nhìn thấy.
Lại nói, hắn cũng tương đối tán thưởng vị Nam Ngưng tiểu thư này, tuy cô ấy là đại tiểu thư quý tộc, nhưng chẳng bày ra tư thế hơn người nào, cũng không quá mức yếu đuối như trong tưởng tượng của hắn.
Rất nhanh, Hứa Thâm đã nhìn thấy đối phương thay chiếc áo khoác bên ngoài ra, mặc vào một bộ áo ngủ hình gấu xám đơn giản, thoải mái, sau đó ngồi phía trước bàn công tác trong khách sạn, cúi mình xuống ghi chép.
Hứa Thâm chậm rãi đến gần, nhìn thấy thời gian trên cuốn sổ, đúng là ngày hôm nay.
Ngay khi hắn còn muốn nhìn rõ hơn một chút, mới tiến lại gần cô ấy thêm hai bước, đột nhiên sơi dây xích trên cổ tay Nam Ngưng thoáng nổi lên một chút hồng quang, tựa như đã làm bỏng cô ấy, làm Nam Ngưng chợt bừng tỉnh từ trong suy tư, bỗng nhiên cô ấy ngẩng đầu, hỏi: "Ai? !"
Tim Hứa Thâm đập thình thịch, hắn đưa mắt nhìn cửa, rồi vội vàng lui về phía sau, xuyên tường trở lại căn phòng của chính mình.
"Tiểu thư!"
Ngoài cửa, lão giả mặc áo đuôi tôm nghe được tiếng quát kinh hãi truyền đến từ bên trong, gương mặt biến sắc, lão vội vàng xoay người, xuyên vào phòng, nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang ngẩng đầu cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Lão giả mặc áo đuôi tôm thoáng giật mình, lão khẩn cấp đánh giá chung quanh, lại phát hiện trong phòng cũng không có tồn tại nào khác.
Tiểu thư sẽ không vô cớ lên tiếng, khẳng định là dây xích trên tay nhắc nhở có khư tiếp cận...
Lão giả mặc áo đuôi tôm rất hiểu tính cách của tiểu thư nhà mình, cô tuyệt không biểu hiện thái quá về bất cứ việc gì hết.
Lão lập tức cẩn thận dò xét, tìm kiếm chung quanh, nhưng không tìm được tung tích của khư.
Chẳng lẽ là... Lão giả mặc áo đuôi tôm lại xuyên tường, đi vào phòng Hứa Thâm nhưng thiếu niên này vẫn đang vung kiếm luyện tập, tư thế đứng thẳng không có biến hóa, thậm chí cả vị trí đứng cũng không thay đổi.
Lão giả mặc áo đuôi tôm hơi nhướng mày, trong ánh mắt lộ ra một chút nghiền ngẫm và thâm ý, sau đó lão hừ lạnh một tiếng và xoay người rời đi.
"Món đồ kia là trang bị cảnh báo sao..."
Chờ sau khi lão giả mặc áo đuôi tôm rời khỏi, đôi mắt Hứa Thâm hơi lóe sáng, nhưng rõ ràng là hắn từng nhìn thấy lão nhân này cũng tới rất gần bên người Nam Ngưng mà, vì sao thứ kia không bị phát động?
Chẳng lẽ đối phương là quân vương?
Nhưng... Quân vương là tồn tại thế nào chứ? Bọn họ lại chịu làm quản gia của Nam Ngưng, còn vì cô mà một mực ẩn giấu trong bóng tối bảo vệ bên người ư?
Nói vậy, thân phận của Nam Ngưng sẽ thế nào đây?
Rất nhiều suy nghĩ đều đang chuyển động, ánh mắt Hứa Thâm chợt lóe lên, bỗng nhiên hắn nghĩ đến chuyện khác, nếu Nam Ngưng đã có lai lịch lớn như vậy, khẳng định là cô sẽ biết được thông tin về quân vương, cùng với một vài bí ẩn trong nội thành.
Sao hắn không tìm cơ hội hỏi cô ấy một chút?
Lúc trước, từ trong miệng Mộc Vương và tin tức ở hội Truy Quang, Hứa Thâm chỉ biết một vài thông tin ít ỏi về chuyện đột phá quân vương, ngay cả tủ hồ sơ tuyệt mật trong cục Khư Bí cũng không có quá nhiều tin tức.
Hiển nhiên, ngay cả những thế lực lớn cũng có cực ít bản ghi chép về phương pháp đạt đến cấp độ quân vương, có lẽ chỉ những thế lực lớn chân chính ở nội thành, giống như bảy đại cao tộc kia, mới có bản ghi chép càng thêm kỹ càng tỉ mỉ?
Trong suy tư, Hứa Thâm lại nhìn thấy gương mặt lão giả mặc áo đuôi tôm hiện ra trên vách tường.
Đối phương vừa giết cái hồi mã thương.
"..."
Hứa Thâm tiếp tục duy trì quá trình luyện kiếm.
Lão giả mặc áo đuôi tôm nhìn vài cái, sau đó lại biến mất trong tường.
Buổi tối, Hứa Thâm nhận được điện thoại của Mặc Tiểu Tiểu, cô ấy nói mình không liên lạc được với Tô Sương, phỏng chừng cô ấy đã đến nội thành rồi, bảo Hứa Thâm không cần lo lắng.
Hứa Thâm nghe cô ấy nói như vậy, cũng yên tâm hơn.
Ngày kế, Hứa Thâm ăn xong bữa sáng, rồi ra khỏi phòng.
Và rõ ràng là hôm nay Nam Ngưng dậy sớm hơn. Hắn vừa bước ra bên ngoài, đã thấy cô ăn mặc chỉnh tề, dùng xong bữa sáng của khách sạn, rồi đi theo Hứa Thâm lên xe tới chỗ làm.
Hai người đi vào sở Thủ Vệ Thành Bang.
Dưới cố gắng của Nam Ngưng, hôm nay cô lại được phân công tới điều tra một vụ án mạng.
Và vẫn giống ngày hôm qua, hai người cùng với đội thủ vệ tiến đến hiện trường tra xét.
Lúc trước, Nam Ngưng còn có chút không quen thuộc với điều kiện ở nơi này, thì hiện giờ, sau khi tích lũy kinh nghiệm của ngày hôm qua, lại được Hứa Thâm làm mẫu, rất nhanh cô đã nắm giữ được một chút kỹ xảo điều tra, cũng như mau chóng dung nhập vào bầu không khí của thành Để.
Vu tội, đe dọa, xử oan, lừa gạt … vân vân, Nam Ngưng đều dần dần học được.
"Hứa đại ca, tôi thấy tuổi tác của anh cũng sàn sàn như tôi, anh lại không học chuyên ngành luật pháp, làm sao anh có thể hiểu những chuyện này được?" Hai người ở chung lâu ngày, Nam Ngưng đã trở nên thân cận với Hứa Thâm hơn rất nhiều.