Cách xưng hô chuyển biến, khiến cho lão giả mặc áo đuôi tôm bên cạnh lại phát ra một đợt nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu thư nhà lão có thân phận ra sao chứ? Thằng nhóc kia, mày cũng xứng được nhận một tiếng "Đại ca" kia?
Tới khi lão nhìn thấy gương mặt vui vẻ thừa nhận của Hứa Thâm, suýt chút nữa đã tức đến lệch cả râu.
"Tôi từng trải qua rồi." Hứa Thâm cười cười.
Nam Ngưng lập tức ngậm miệng không nói, rồi hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
Hứa Thâm nghĩ một lát mới nói: "Bởi vì lúc trước, tôi cũng là vụ dân, vốn không phải trời sinh đã được mở mắt."
Trên thực tế, có một nhóm vụ dân, sau khi được mở mắt, nếu vợ chồng cả hai đều là người mở mắt, thì sinh ra huyết thống đời sau cũng sẽ là người thường đã mở mắt, chỉ có xác suất khá thấp sẽ xuất hiện vụ dân.
Cũng tương tự như vậy có một nhóm vụ dân, vợ chồng cả hai đều là vụ dân, thì sinh ra đời sau, cũng có xác suất cực nhỏ sẽ là người mở mắt bình thường.
Nhưng hiển nhiên loại xác suất này là cực nhỏ… cực kỳ nhỏ.
Theo một vị đại nhân vật quyền uy nào đó nói, đại khái là tổ tiên của những vụ dân này từng có người mở mắt, bởi vậy mà gen của bọn họ phản tổ.
Nam Ngưng thoáng giật mình, lại liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, thấp giọng nói: "Vậy khẳng định là anh đi một đường đến địa vị hiện giờ, cũng không hề đơn giản?"
"May mắn thôi mà." Hứa Thâm cười cười.
Hắn có "Ma ma" làm bạn bên người, cả quá trình đều được người chăm sóc, còn có các loại mỹ thực, cuộc sống coi như khá êm đềm.
Nam Ngưng bị nụ cười trên mặt Hứa Thâm làm hơi chói mắt.
Lúc trước, cô cảm thấy bản thân đã khá lạc quan rồi, nhưng đi đến nơi này mới biết, hóa ra còn có rất nhiều… rất nhiều người khác, mới là người lạc quan chân chính.
Dù cuộc sống của bọn họ vô cùng cực khổ nhưng nụ cười vẫn nở trên môi… Đó mới gọi là lạc quan.
Và lạc quan vốn không phải tính từ dùng để miêu tả một người sống ở trong hũ mật, luôn nở nụ cười ngây ngô… Thứ cảm xúc ấy có tên là hạnh phúc.
Thời gian cực nhanh, đảo mắt một cái đã qua nửa tháng.
Mỗi ngày Hứa Thâm đều ở bên người Nam Ngưng, đảm nhiệm vai trò bảo tiêu, còn Nam Ngưng vẫn đang không ngừng cố gắng, tính tới hiện giờ, cô đã tiếp nhận 13 vụ án từ sở Thủ Vệ Thành Bang.
Nghĩa là ngoại trừ có hai ngày thân thể không thoải mái, còn đâu mỗi ngày cô đều xử lý một vụ.
Nhưng trong 13 vụ án này, không phải tất cả đều được giải quyết, vẫn còn một vài vụ cần tiếp tục điều tra thêm, vài vụ đã bước đầu đột phá, nhưng vẫn cần nhiều người theo sát phía sau, vài vụ đang trong quá trình thẩm vấn, cũng có vụ không thể tìm được hung phạm dù Hứa Thâm đã dùng tới mặt nạ ra tay. Nó thuộc về vụ án không manh mối chân chính, chỉ có thể suy đoán là khư gây nên.
Trong khi, Nam Ngưng bên này luôn chăm chỉ điều tra vụ án, thì bên kia, vị thẩm phán phụ trách chiêu đãi cô, lại bận rộn bôn ba chung quanh, lo ‘chùi đít’ cho cô. (nghĩa là xử lý những phần công việc do người khác làm không xong, còn sót lại)
"Tiểu Ngưng, vì sao cô không phải trảm khư giả?" Sau khi vụ án chấm dứt, trên đường hai người quay về khách sạn, Hứa Thâm tò mò hỏi.
Hiện giờ quan hệ giữa hai người đã vô cùng quen thuộc, Hứa Thâm cũng có thể lớn mật hỏi một chút.
"Tôi học luật pháp, không còn tinh lực học thêm trảm khư." Nam Ngưng không cảm thấy khó xử, rất tự nhiên trả lời: "Học luật pháp cần hao phí nhiều tinh lực lắm, huống chi thông dụng luật pháp, lại chẳng liên quan gì tới trảm khư cả, Tuy tôi cũng biết, nếu luật pháp không có vũ lực giữ gìn, bản thân luật pháp rất khó được người khác tôn sùng, nhưng tinh lực của con người hữu hạn, hơn nữa, trong nhà tôi đã có người giỏi về vũ lực rồi, bọn họ có đủ năng lực bảo vệ tôi."
Hứa Thâm khẽ gật đầu, sau khi tiếp xúc sâu với Nam Ngưng, hắn đã sớm phát hiện ra điều này. Vị tiểu thư quý tộc trước mắt hắn vốn không phải là con chim nhỏ luôn sống giữa lồng son, không rành thế sự, dù ngẫu nhiên cũng có một vài việc cô xử lý không đủ khôn khéo, nhưng hơi chỉ điểm một chút, cô sẽ lĩnh hội được ngay, cực kỳ trí tuệ.
"Đúng vậy, nếu cho những người thô lỗ như tôi đi học mỗi một điều lệ của luật pháp, đúng là một chuyện cực kỳ hao phí thời gian."
Hứa Thâm nhìn thấy lão giả mặc áo đuôi tôm bên cạnh mới gật đầu thật mạnh, nhất là lúc gã nói đến cái từ "Người thô lỗ" kia, tựa như lão vô cùng đồng ý với chuyện này vậy, trong lòng hắn không khỏi ném qua cho lão một cái nhìn khinh thường.
"Hứa đại ca không phải là người thô lỗ, tuy trình độ văn hóa của anh không cao, nhưng tâm tư tinh tế, làm việc thông minh, suy nghĩ lại linh hoạt, còn ưu tú hơn rất nhiều, rất nhiều người mà tôi từng gặp." Nam Ngưng lập tức lắc đầu nói.
Lão giả mặc áo đuôi tôm trực tiếp cười lạnh, nói: "Hắn á? Hừ!"
Lão già kia, tôi có thể nghe được những lời ông nói đó, đừng quá kiêu ngạo ... Đôi mắt Hứa Thâm thoáng chớp chớp, hắn lập tức mỉm cười nói: "Từ lúc nhỏ đến khi lớn bằng từng này, cũng chỉ có một mình cô khen ngợi tôi."
Nam Ngưng mở to đôi mắt, nói: "Đó là vì Hứa đại ca gặp được quá ít người."
Hứa Thâm mỉm cười, hỏi: "Tiểu Ngưng, cô có biết trảm khư giả hình thái thứ ba không?"
Nam Ngưng gật đầu nói: "Tôi biết, Hứa đại ca, anh là hình thái thứ hai hả, có thể bước vào Khư giới bất cứ lúc nào."
Hứa Thâm có chút ngoài ý muốn, hỏi lại: "Cô thực sự hiểu biết về chuyện này?"
"Từ khi tôi còn nhỏ, quản gia và ba ba của tôi thường xuyên tán gẫu với nhau về loại chuyện này bên tai tôi, dù tôi không muốn nghe cũng phải nghe được một chút." Nam Ngưng cười nói.
"Vậy cô có biết phải như thế nào mới có thể đột phá hình thái thứ ba không?" Hứa Thâm có chút hâm mộ nhìn cô ấy. Bởi vì những thứ này đều là tin tức mà hắn muốn nhưng lại không chiếm được.
"Hừ! Dựa vào thằng nhóc như mày cũng muốn đột phá sao? Nằm mơ đi!" Lão giả mặc áo đuôi tôm đứng một bên, khẽ hừ lạnh, vẻ mặt đầy cao ngạo.
Nam Ngưng kinh ngạc nhìn Hứa Thâm, nói: "Hứa đại ca không biết hả?"
"Ừm, ở thành Để rất ít tin tức cao cấp dạng này." Hứa Thâm nói.
"Nhưng anh không phải là người Giang gia... Sao?" Nam Ngưng buột miệng nói ra.
Khi cô ý thức được bản thân vừa lỡ lời, thì đã quá muộn để thu hồi câu vừa nói.