Qua chuyện này cũng có thể nhìn ra người nhà của Nam Ngưng thực sự cưng chiều cô ấy. Một thứ quý giá đến vậy, dù đã biết cô sẽ đưa cho người ngoài, theo lý cần phải ngăn cản nhưng bọn họ vẫn quyết định đưa đến đây.
Là bọn họ thực sự không lo lắng hắn sẽ tiết lộ nó ra ngoài, hay là bọn họ cảm thấy bên cạnh có vị Hồng quản gia này trông giữ, hắn có muốn lật mặt cũng chẳng tạo nên sóng gió gì?
Nhưng mặc kệ như thế nào, Hứa Thâm cũng biết thứ hắn đang cầm trong tay chính là phần nhân tình rất nặng của Nam Ngưng.
"Thôi anh đi đây, đi đây!" Thanh niên nọ xua tay, trực tiếp xoay người muốn rời đi.
"Nếu anh đã đến đây rồi, thì cùng nhau ăn bữa cơm trưa đi." Nam Ngưng vội vàng giữ lại.
Thanh niên ngừng chân, rồi không kiên nhẫn nói: "Ăn cái gì mà cơm trưa chứ? Loại đồ ăn ở thành Để này, anh sợ ăn sẽ trúng độc."
"Từ nhỏ anh đã da đồng xương sắt rồi, còn sợ trúng độc sao? Chúng ta cùng nhau ăn thôi." Nam Ngưng cười nói.
"Được rồi, cùng em ăn một lần." Thanh niên hừ lạnh.
"Hứa đại ca, anh cũng đến đây đi." Nam Ngưng cười, sau đó tóm lấy cánh tay Hứa Thâm, kéo hắn cũng đi tới.
Tròng mắt thanh niên lập tức trợn trừng trừng, gã cả giận nói: "Em họ, nam nữ thụ thụ bất thân. Có phải em và thằng nhóc này hơi bị thân mật quá mức rồi không?”
"Thiếu gia còn chưa nhìn thấy bọn họ thân thiết hơn đâu, còn tôi đã quen rồi." Lão giả mặc áo đuôi tôm ở một bên nói thầm, đồng thời cũng hướng gương mặt cực kỳ khó coi nhìn lom lom vào Hứa Thâm.
Hứa Thâm có chút đau đầu, hắn lén lút nhìn lướt qua Mai Phù bên cạnh, lại bắt gặp cô ấy cũng đang lộ ra dáng vẻ tức giận.
Đây là khung cảnh gì chứ...
Sao tất cả đều chĩa mũi dùi vào hắn rồi???
"Được rồi được rồi." Nam Ngưng buông tay Hứa Thâm ra, nhanh nhẹn kéo cánh tay thanh niên nọ, thân thiết hỏi: "Anh muốn ăn cái gì?"
Tới lúc này, vẻ mặt thanh niên ấy mới hòa hoãn xuống. Gã vừa nghe Nam Ngưng hỏi vậy, lập tức hừ nhẹ một tiếng nói: “Thứ mà anh muốn, ở nơi này làm sao có được? Cứ tùy tiện đi, dù sao cũng là ăn một bữa với em, ăn xong anh sẽ rời đi."
"Vậy cứ để em làm chủ đi." Nam Ngưng cười cười.
Và như thế, đoàn người bọn họ, thoạt nhìn cứ ngỡ ba người, kì thực lại là năm người bước vào thang máy, đi xuống lầu một vào nhà ăn trong khách sạn.
Nam Ngưng đặt đồ ăn thay thanh niên nọ, Hứa Thâm đặt đồ ăn cho chính mình.
Chờ đồ ăn được mang lên, ba người ngồi chung một bàn, bắt đầu thưởng thức.
"Anh mau ăn đi, ăn cái này ngon lắm ." Nam Ngưng lập tức lên tiếng chào hàng, đẩy mạnh tiêu thụ.
Thanh niên hừ lạnh nói: "Ở Thành Để này thì có cái gì hay ho mà ăn ngon với cả không ngon chứ... Woa."
"Thế nào?"
"Coi như là miễn cưỡng ăn được." Thanh niên kia sầm mặt nói.
Nam Ngưng hì hì cười.
Chờ mấy người ăn xong, thanh niên kia lập tức đứng dậy nói: "Công việc của anh bận rộn, phải đi về trước, tự em chú ý an toàn."
Nam Ngưng lại mời mọc: "Anh có muốn theo em tới sở Thủ Vệ Thành Bang đi dạo không?"
"Anh... Thôi cũng được, đi thôi." Bước chân đang muốn rời đi của thanh niên nọ lập tức chậm lại, gã hừ lạnh nói: "Nếu đã đến đây, coi như anh nhân tiện đi qua nhìn xem hoàn cảnh công tác của em thế nào, thuận tiện cũng nhìn xem có người nào dám bắt nạt em hay không."
"Ai dám bắt nạt em chứ?" Nam Ngưng che miệng cười trộm.
"Hừ!" Thanh niên kia hừ lạnh, sau đó mở miệng phân phó Hứa Thâm: "Cậu lái xe dẫn đường."
Hứa Thâm cũng không nhiều lời, lập tức thành thành thật thật đi ở phía trước dẫn đường.
Hắn cũng nhìn ra người anh họ của Nam Ngưng này cực kỳ cưng chiều cô ấy, hơn nữa gã còn là mẫu người ngoài lạnh trong nóng điển hình.
Chờ sau khi thanh niên nọ đi một vòng quanh sở Thủ Vệ Thành Bang cùng Nam Ngưng, gã nhìn nhìn thời gian rồi nói: "Thời gian đã tới rồi, anh phải về phục mệnh."
"Qua hai tiếng nữa là trời tối rồi, đến lúc đó, chúng ta lại ăn bữa cơm chiều rồi anh đi, có được không vậy?" Nam Ngưng dò hỏi.
Thanh niên thoáng sửng sốt, gã nghĩ ngợi một hồi mới nói: "Như vậy có quá muộn hay không?"
"Nếu không được thì anh họ cứ về trước đi?" Nam Ngưng do dự nói.
Thanh niên ho nhẹ nói: "Kỳ thật hai giờ cũng qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái đã qua rồi."
"Vậy chúng ta cùng ăn cơm chiều đi." Nam Ngưng trêu chọc nói.
Thanh niên tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, vậy anh chỉ có thể ăn cơm một lần nữa với em thôi."
Đợi cho đến khi bữa cơm chiều chấm dứt, Nam Ngưng không tiếp tục giữ đối phương ở lại nữa, thanh niên nọ cũng chỉ có thể sầm mặt, cất bước lên hành trình quay về.
Nam Ngưng nói lời từ biệt anh họ mình, sau đó cô và Hứa Thâm đều tự trở về phòng của mình.
Hứa Thâm vội vàng mở chiếc túi đã nhận được hồi sáng ra, chiếc túi này không lớn, bên trong có hai cuốn sổ viết tay.
Trên bìa sổ không có chữ. Hắn mở ra trang thứ nhất, mới nhìn đến tên của bí thuật này.
Một quyển tên là 《 Vụ Cảnh Hành Giả 》.
Một quyển khác tên là 《 Khư Lãng 》
Ngay khi Hứa Thâm đang lật xem bí thuật, hắn lại nhìn thấy lão giả mặc áo đuôi tôm đi xuyên qua vách tường, đứng bên cạnh hắn, chăm chú quan sát.
Hứa Thâm nhanh chóng lật xem nội dung sơ lược trong hai bản bí thuật kia trước.
Bí thuật Vụ Cảnh Hành Giả là bí thuật tu hành giúp rèn luyện tinh thần lực.
Còn Khư Lãng là bí thuật điều khiển khư lực.
Nhưng khi Hứa Thâm lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, hắn mới phát hiện, quả nhiên những lời Nam Ngưng nói là đúng, cả hai bản bí thuật này đều không trọn vẹn, chúng đều không phải phiên bản hoàn chỉnh.
Biết được chuyện này, Hứa Thâm có chút tiếc nuối trộn lẫn với nhẹ nhõm.
Dù sao bí thuật cũng là thứ quý giá như thế, ngay cả hội Truy Quang và cục Khư Bí đều không có, người ta có thể đưa tặng, cho hắn mượn đọc một chút đã là đại ân rồi.
"Hừ, dù có bí thuật rồi, nhưng có thể học được hay không, còn phải dựa vào bản thân của thằng nhóc này nữa." Lão giả mặc áo đuôi tôm hừ nhẹ, sau đó trực tiếp ngồi bên giường, dùng tư thế cực kỳ thoải mái, tao nhã, nhìn chằm chằm vào hắn.
Bản bí tịch mà Hứa Thâm xem đầu tiên chính là 《 Vụ Cảnh Hành Giả 》, bí tịch tu luyện tinh thần lực.