"Chỉ cần miệt mài xử lý, một ngày nào đó, cũng có thể xử lý xong." Nam Ngưng ngẩng đầu, hướng đôi mắt đầy kiên định nhìn Hứa Thâm, nói: "Đúng là luật pháp ở nơi này có rất nhiều lỗ hổng, rất không hoàn thiện, rối rắm, hỗn loạn như một mớ bòng bong, nhưng nguyên nhân chính khiến nó trở thành dạng này, chính là tất cả mọi người đều không muốn đi xử lý. Và một khi không xử lý, thì nơi này vĩnh viễn sẽ không tốt đẹp lên. Tựa như một gian phòng cực kỳ bẩn thỉu, chúng ta không biết nên bắt đầu thu dọn từ chỗ nào, cho nên đã lựa chọn không thu dọn nó nữa, nhưng... Chỉ cần nghiêm túc thu dọn, nhất định có thể quét sạch gọn gàng."
"Nhưng nó sẽ tiếp tục bẩn."
"Vậy chúng ta tiếp tục quét dọn." Thiếu nữ nói: "Tương tự như người làm vườn nhà tôi vậy, cách mỗi một đoạn thời gian, bọn họ đều sẽ sửa sang lại những cành cây mọc loạn. Có một vài thứ cần được giữ gìn, bảo vệ, nhưng không phải chỉ làm một lần là vĩnh viễn hoàn thành."
Hứa Thâm thoáng giật mình, chăm chú nhìn cô ấy.
"Nếu cả người làm vườn cũng buông tay mặc kệ, thì còn ai có thể giữ gìn trang viên kia nữa?" Ánh mắt Nam Ngưng chuyển đến từng bộ hồ sơ được chất chồng trên giá: "Anh đang sống ở thành Để, anh càng hiểu nỗi khổ của mọi người ở nơi này hơn tôi, nếu ngay cả những người có năng lực, có điều kiện giúp đỡ bọn họ như chúng ta, cũng buông tay mặc kệ, thì ai sẽ là người đứng ra bảo vệ bọn họ đây?"
Hứa Thâm im lặng, hắn không tìm được câu trả lời nào để đáp lại cô ấy.
Không bao lâu trước kia, hắn cũng từng hy vọng sẽ có một người như vậy xuất hiện, như một người anh hùng, cứu vớt vạn dân.
Nhưng hiện giờ, khi người như vậy thực sự xuất hiện, hắn lại khuyên bảo đối phương đừng nhúng tay vào vũng nước đục này.
"Tiểu thư..." Ánh mắt lão giả mặc áo đuôi tôm trở nên cực kỳ phức tạp, lão cũng rơi vào im lặng không nói.
"Nếu vĩnh viễn cũng không giải quyết được thì sao?" Hứa Thâm nhìn Nam Ngưng: "Cô còn trẻ, nhưng rất có khả năng, dù cô có dốc cả đời mình để hết lòng hết sức giải quyết chuyện này, vẫn không thể giải quyết được nó thì sao?"
"Thì ít nhất là cả đời này tôi đã từng cố gắng phấn đấu cho lý tưởng ấy." Nam Ngưng nghiêm túc nói: "Trong cuộc đời một con người, nếu họ có thể tìm được một chuyện mà mình muốn làm, còn kiên quyết sẽ phấn đấu vì chuyện đó đến tận khi sinh mệnh của mình chấm dứt, đó cũng là một điều may mắn."
Hứa Thâm không quá hiểu được loại lý tưởng vượt trên chuyện ăn uống này, hắn lại hỏi: "Làm như vậy có ý nghĩa ư?"
"Theo anh thì nó không có ý nghĩa sao?" Thiếu nữ hỏi lại.
Hứa Thâm không trả lời.
"Vạn vật có vết rách, nhưng đó lại chính là nơi mà ánh sáng chiếu vào!" Nam Ngưng nhìn Hứa Thâm, khóe miệng khẽ cười: "Tôi hi vọng bản thân sẽ trở thành một tia sáng rọi vào trong đó. Cả đời này, thầy giáo của tôi đã trở thành một luồng hào quang chiếu rọi nội thành, còn tôi, tôi lại hi vọng bản thân có thể chiếu rọi thành Để. Tôi tin tưởng ở nơi này còn có rất nhiều người cũng mang theo tín niệm như vậy, chẳng qua bọn họ không có cơ hội và năng lực như vậy, cho nên cần phải có người đi đầu."
Nơi mà ánh sáng chiếu vào... Hứa Thâm có chút hoảng hốt khi nghe được mấy chữ này.
Hắn hướng ánh mắt đầy trông mong nhìn thiếu nữ trước mắt, nhưng trong thời khắc này, đôi mắt rạng rỡ của cô ấy chói sáng không khác gì những vì sao trên trời, khiến hắn không thể nào nhìn thẳng vào được.
Đôi mắt ấy giống như một tia sáng chiếu thẳng xuống vực sâu u ám.
Chỉ là...
Nếu chỉ vì lấp đầy vết rách, thì ánh sáng chiếu rọi vào đó, có giống một bộ móng vuốt hơn không?
...
...
Ngày kế.
Hứa Thâm nhận được tin tức vui rạo rực từ Nam Ngưng, lá thư cô gửi về trong nhà đã nhận được hồi âm, theo thư tín đang đưa tới còn có hai phần bí thuật bản viết tay.
Hứa Thâm nhìn thấy người đưa thư đến là một thanh niên, đối phương vừa rời khỏi Khư giới, nhưng làm như không thấy lão giả mặc áo đuôi tôm ở bên người thiếu nữ, chỉ nói một câu hãy chăm sóc Nam Ngưng một chút, vẻ mặt rất thân cận.
Nghe Nam Ngưng xưng hô, thanh niên này chính là anh họ của cô ấy.
"Nghe nói em họ tôi đòi bí thuật này để cho cậu?" Thanh niên này vừa nhìn thấy Hứa Thâm bước ra từ phòng khách sạn cách vách, ý cười trên mặt lập tức thu lại, liếc hắn bằng nửa con mắt, hỏi.
"Không phải đâu, anh nghe ai nói vậy?" Nam Ngưng vội vàng giấu giếm.
Thanh niên nọ thoáng lườm cô một cái, rồi nói: "Em cũng không phải trảm khư giả, muốn thứ này làm gì? Hừ, vẻ bề ngoài của thằng nhóc này chỉ có vậy, còn không đẹp trai bằng anh. Em họ à, em nhìn người cũng không thể nhìn vẻ bề ngoài được, làm sao có thể đòi bí thuật cho thằng nhóc này chứ? Em cũng biết bí thuật này quan trọng tới mức nào mà, một khi nó bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả không phải người bình thường có thể thừa nhận được đâu!"
Nam Ngưng bị vạch trần, chỉ bĩu môi nói: "Dù sao mọi người cũng không cho nguyên bộ đâu, đưa cho người ta luyện một chút thì có sao?"
"Em ấy mà, quá tùy hứng!" Thanh niên nọ lắc đầu, mở miệng toàn nói những lời phê bình nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ bất đắc dĩ và cưng chiều.
"Được rồi, trong khoảng thời gian em ở lại nơi này, ít nhiều cũng nhờ Hứa đại ca, người ta giúp em rất nhiều việc, còn dạy em rất nhiều điều. Em cảm tạ người ta một chút cũng là chuyện nên làm mà." Nam Ngưng lập tức giữ chặt tay thanh niên, thi triển đại pháp làm nũng.
"Đừng có mè nheo với anh." Thanh niên rút bàn tay về, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, nhưng Hứa Thâm nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt gã đong đầy ý cười, sắp sửa không chống đỡ nổi nữa rồi.
Và y như rằng, đối phương lập tức đưa tay ném cái bao tới.
Hứa Thâm vội vàng tiếp lấy.
"Một người ở thành Để có thể dạy cho em điều gì chứ? Em đó, đi ra bên ngoài phải hết sức cẩn thận, đừng để mình bị người khác lừa. Lần này coi như xong, lần sau không thể làm như thế nữa." Thanh niên tức giận nói.
"Em biết rồi." Nam Ngưng khôn khéo gật đầu.
Thanh niên liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Xem xong phải trực tiếp tiêu hủy, nếu tiết lộ ra ngoài, cậu có mấy cái mạng cũng không đủ để chém đâu, hơn nữa tôi tuyệt đối có biện pháp làm cho cậu muốn chết cũng không được. Có hiểu không?"
"Ừm." Hứa Thâm gật đầu.
Đạt được bảo bối của nhà người ta, chỉ cần chịu vài câu mạt sát, hắn hoàn toàn có thể thừa nhận được.