Hôm nay, bên trong nội thành gởi thư tới.
Người chuyển thư vẫn là người anh họ lúc trước của Nam Ngưng.
"Em họ à, bác trai bác gái để cho anh tới gọi em trở về đây. Ban đầu ước hẹn một tháng, hiện giờ đã quá hai ngày rồi." Thanh niên nọ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Nam Ngưng đang mải mê lật xem hồ sơ.
Nam Ngưng ngẩng đầu, cười nói: "Tối nay anh muốn ăn cái gì? Anh còn thích món lần trước không?"
"Ách, cũng được, ăn món kia cũng được." Thanh niên đang trả lời, chợt đổi giọng, nói tiếp: "Em họ ơi, một nơi rách nát thế này thì có chỗ nào hay ho chứ? Đành rằng em nghĩ cho bọn họ nhưng có một số người vốn đã bùn nhão (câu đầy đủ là ‘bùn nhão không trát nổi lên tường, chỉ năng lực, trình độ quá kém, không làm nên thành tựu gì) như thế, có giúp kiểu gì cũng vô ích thôi. Hơn nữa, người ức hiếp đám cư dân thành Để này, không phải là chính bọn họ sao? Còn cần người nội thành chúng ta đến hỗ trợ hả?"
"Đúng vậy, chúng ta tha không đến bắt nạt bọn họ đã là tốt lắm rồi." Lão giả mặc áo đuôi tôm ở bên cạnh hát đệm, nhưng hiển nhiên không ai để ý tới lão, lão chỉ có thể một mình độc thoại mà thôi.
Vẻ tươi cười trên mặt Nam Ngưng thoáng nhạt đi một chút, cô nói: "Đây là hai việc khác nhau."
Thanh niên nhìn thấy sắc mặt của cô, chỉ có thể nói: "Được được được, chúng ta không nói tới chuyện này nữa. Dù sao hôm nay anh cũng tới gọi em trở về, vậy chừng nào thì em trở về? Hay bây giờ đi thu dọn hành lý cùng anh nhé?"
"Anh đợi thêm hai ngày nữa đi mà." Vẻ mặt Nam Ngưng lập tức biến đổi, trở nên vô cùng đáng thương nhìn thanh niên ấy.
"Em đừng nhìn anh như vậy, anh phụng mệnh tới đây làm việc nha, nếu em không trở về, anh sẽ cực kỳ thảm đó."
"Không sao hết. Đến lúc đó, em với anh cùng nhau chống đỡ, ai dám bắt nạt anh, em sẽ nổi giận với bọn họ." Nam Ngưng lập tức nói.
Thanh niên có chút bất đắc dĩ, không biết nên nói gì: "Em nổi giận thì có tác dụng gì? Hơn nữa, trừ em ra, còn ai có thể bắt nạt anh được nữa?"
"Em bắt nạt anh lúc nào chứ?"
"Em... Thôi quên đi quên đi, nói gì thì nói, ngày mai chúng ta vẫn phải trở về." Thanh niên nọ lập tức nghiêm mặt nói.
Nam Ngưng nhìn nhìn Hứa Thâm, lộ ra ánh mắt cầu xin giúp đỡ, Hứa Thâm có chút bất đắc dĩ, đúng là hắn không thể nhúng tay vào chuyện này được.
Thanh niên kia cũng liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, nói: "Đừng nhìn nữa, nếu thằng nhóc này dám nói một câu cản trở, thì chờ đến lúc cha mẹ em biết, bọn họ sẽ lột da hắn!"
Nam Ngưng tức giận nói: "Ba mẹ em không có hung dữ vậy đâu, anh đừng hù dọa Hứa đại ca."
Thanh niên kia hừ lạnh nói: "Anh mặc kệ, ngày mai em nhất định phải đi."
"Vậy chờ tới ngày mai lại nói sau." Nam Ngưng có chút ưu thương, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy gương mặt cô vừa suy sụp xuống.
Thanh niên nọ vội vàng quay đầu, không dám nhìn cảnh này, rồi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Ba ngày sau.
"Tiểu muội, hôm nay thực sự là ngày cuối cùng rồi, nếu em vẫn không trở về, cả anh cũng bị đánh chết đó." Thanh niên bất đắc dĩ khuyên nhủ.
Nam Ngưng nghĩ một lát rồi nói: "Nếu không thì thế này, anh cứ em nói em bị bệnh rồi, phải yên tĩnh dưỡng bệnh, không thể di chuyển được."
"... Như vậy, cha mẹ em sẽ sợ đến mức chạy tới đây mất." Thanh niên tức giận nói.
"Đúng đấy. Lại nói, có lão Hồng ở đây, làm sao ta để cho tiểu thư sinh bệnh được, hơn nữa lão Hồng cũng sẽ thông báo tình hình thực tế về cho lão gia..." Lão giả mặc áo đuôi tôm buông hai tay xuống, gương mặt lại hơi hất lên.
Hóa ra ông chính là nội gian... Hứa Thâm đứng sau lưng lão ấy, đôi mắt liếc nhìn một chút, lập tức thu hồi.
Nam Ngưng không biết nên nói gì nữa, lập tức lộ ra dáng vẻ buồn rầu.
Buổi chiều, bỗng nhiên Hứa Thâm nhận được cuộc gọi.
"Mộc Vương tìm tôi?" Hắn nghe được giọng nói của Đại Lỵ Lỵ truyền đến từ đầu dây bên kia, có chút kinh ngạc dò hỏi: "Cô có biết là chuyện gì không?"
Đại Lỵ Lỵ do dự nói: "Hình, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, có khả năng sẽ phiền toái một chút, tốt hơn hết là thủ lĩnh ngài nên chuẩn bị tâm lý trước là hơn."
"Phiền toái?" Hứa Thâm thầm giật mình.
Hiện giờ hắn đã là thủ lĩnh rồi, còn có thể gặp phiền toái sao?
Hứa Thâm lại hỏi thêm vài câu, nhưng không đạt được thêm tin tức hữu dụng gì từ phía Đại Lỵ Lỵ, hắn trực tiếp liên lạc với Mộc Vương.
"Giáp mặt nói sau, hiện giờ không tiện." Đầu dây vừa kết nối, giọng nói cực kỳ trầm thấp của Mộc Vương đã vang lên, khiến cho Hứa Thâm ý thức được thực sự đã xảy ra vấn đề rồi.
Chẳng lẽ là chuyện của Mặc gia?
Nhưng hẳn là hắn không để lại bất cứ manh mối gì mới đúng, chẳng lẽ bên kia lại có một thứ vật phẩm đặc thù nào đó cùng loại với con mắt của Thần Ceres, từ đó tra ra hắn là hung thủ rồi?
Hoặc là một loại năng lực đặc thù nào đó mà hắn chưa bao giờ nghe qua?
Sắc mặt Hứa Thâm trở nên âm trầm, ý niệm trong đầu xoay chuyển, nếu thật sự là như thế... bỗng nhiên hắn phát hiện, nếu Mặc gia thật sự tra ra hung thủ là hắn, rồi tiến đến bắt đi, hắn lại không có bất cứ biện pháp nào để ứng phó.
Trốn đi ư?
Nhưng phải chạy trốn đến nơi nào?
Mà không trốn... Thì chính là ngồi chờ chết.
Sắc mặt Hứa Thâm càng thêm khó coi.
Hắn cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định cứ đến đó xem xét tình huống lại nói sau.
Ngay lập tức, Hứa Thâm nói lời từ biệt với Nam Ngưng bên này.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Nam Ngưng cũng có chút ngoài ý muốn. Sau khi cô biết Hứa Thâm có chuyện quan trọng hơn, cũng tỏ vẻ thấu hiểu, rồi nhân tiện nói: "Nếu xảy ra chuyện gì phiền toái, mà anh cần hỗ trợ, cứ tới tìm tôi, bất cứ lúc nào cũng được."
Hứa Thâm nghe Nam Ngưng nói như vậy, trong lòng bỗng trở nên ấm áp hơn nhiều, nếu hắn thực sự đi tới tuyệt cảnh, có lẽ đây chính là một lối để thoát ra.
Tuy hắn cũng biết, mặc dù Nam Ngưng nguyện ý hỗ trợ mình, nhưng người nhà sau lưng cô ấy chưa chắc đã đồng ý để cô bị cuốn vào vòng xoáy thị phi giữa những cao tộc kia.
Suy cho cùng, vẫn là giá trị bản thân hắn quá thấp!
Thanh niên và lão giả mặc áo đuôi tôm đều liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, không có bất cứ phản ứng gì. Hiển nhiên, bọn họ vốn không có cảm tình gì với Hứa Thâm cũng không để ý tới nhiệm vụ bảo tiêu của hắn.
Bởi vì nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, bọn họ sẽ tự ra tay.