Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 382 - Chương 382. Không Phải Chuyện Này Đã Qua Rồi Sao???

Chương 382. Không Phải Chuyện Này Đã Qua Rồi Sao??? Chương 382. Không Phải Chuyện Này Đã Qua Rồi Sao???

Hứa Thâm nói lời từ biệt với Nam Ngưng, rồi vội vàng lái xe chạy tới hội Truy Quang.

"Nếu người Mặc gia muốn bắt ta đi, hẳn là trong cục cũng phải có tin tức mới đúng...” Ánh mắt Hứa Thâm thoáng chớp động, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hắn muốn dựa vào chuyện này để tìm kiếm một tia cảm giác an toàn.

Hắn cực kỳ chán ghét loại cảm giác phải đặt cược tánh mạng mình vào một tình huống không biết kiểu này.

Trong quá trình thang máy không ngừng đi lên, hai nắm tay hắn không tự chủ được, lập tức siết chặt.

"Đừng sợ, tôi vẫn luôn ở đây mà." Giọng nói của Mai Phù truyền đến từ bên cạnh, cô đang nghiêng đầu lén lút nhìn Hứa Thâm, miệng cười hì hì, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Trong lòng Hứa Thâm bỗng dâng lên một chút ấm áp.

Nếu cô biết tôi có thể nhìn thấy cô, sau đó thực sự nguyện ý trợ giúp tôi thì tốt rồi...

Chợt “Đinh” một tiếng.

Thang máy mở ra, Hứa Thâm bước đến tầng thống lĩnh.

Đại Lỵ Lỵ đang đứng chờ ngay cửa thang máy, vừa nhìn thấy Hứa Thâm đi ra, ánh mắt cô thoáng hiện lên một chút phức tạp, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu, tỏ vẻ trong lúc này, cô không tiện nói bất cứ điều gì với hắn.

Ánh mắt Hứa Thâm khẽ động, hắn không nói gì, chỉ đi theo cô ấy hướng về phía văn phòng của Mộc Vương.

Bọn họ vừa đi tới, Hứa Thâm đã nhìn thấy một người trung niên mặc áo bào kỳ dị đang đứng ngay ngoài cửa, trên ngực bộ áo bào kia có thêu nhiều đường hoa văn đan xen với nhau tạo thành hình trăng non, tựa như một loại giáo phục (trang phục giáo phái) nào đó.

Đại Lỵ Lỵ làm như không thấy người trung niên kia, lập tức đi xuyên qua đối phương.

Trung niên nọ quay đầu, liếc mắt nhìn hai người một cái, ánh mắt gã thoáng dừng lại trên người Hứa Thâm.

“Tùng tùng.” Đại Lỵ Lỵ gõ cửa.

"Tiến vào đi." Bên trong truyền đến giọng nói của Mộc Vương.

Đại Lỵ Lỵ đẩy cửa, vươn tay ra hiệu mời Hứa Thâm đi vào.

Hứa Thâm lập tức bước vào, đồng thời hắn nhìn thấy người trung niên mặc nguyệt bào (áo bào thêu hình mặt trăng) đang đứng ngoài cửa, cũng đi theo mình, cùng bước vào.

Hứa Thâm nhìn thấy bốn bóng người ở trong văn phòng của Mộc Vương, ngoại trừ trung niên mặc nguyệt bào và Mộc Vương, còn có ba người khác cũng mặc nguyệt bào.

Hai nam một nữ, người trẻ tuổi nhất cũng chừng hai bảy, hai tám, thoạt nhìn ai nấy đều tương đối thành thục.

Sau khi Hứa Thâm tiến vào, ánh mắt mấy người bọn họ đều chuyển sang hắn.

Hứa Thâm lập tức cảm nhận được, ngoại trừ Mộc Vương, ánh mắt của mấy người này đều không chứa chút thiện cảm nào.

“Cậu đến rồi." Đôi mắt Mộc Vương hơi chớp nhẹ, gã thấp giọng nói: "Mấy vị này là các vị đại nhân chuyên xử lý chuyện của Nguyệt Thần Giáo trong nội thành. Bọn họ tới đây tìm cậu có chút việc."

Nguyệt Thần Giáo. . . Sắc mặt Hứa Thâm khẽ đổi, hắn nhìn về phía mấy người kia, dường như hắn chưa từng có chút vướng mắc nào với thế lực dạng này.

"Cậu chính là Hứa Thâm?"

Một người trung niên trong đó ngồi trên ghế, trực tiếp xoay ghế dựa về hướng này. Tuy đối phương đang ngồi, nhưng thần thái và ánh mắt lại toát ra vẻ trịch thượng tựa như đang từ trên cao nhìn xuống: "Sự kiện tiêu diệt khư cấp B bùng nổ tại khu Hắc Quang, dẫn đến một phân đội trảm khư bị giết, chính là kiệt tác của cậu?"

Hứa Thâm giật mình.

Tiểu đội Trảm Khư. . . Là tiểu đội của gã đàn ông đeo mặt nạ chú hề kia ư?!

Trong lòng hắn chấn động, vụ việc này đã qua rồi mà? Lúc ấy, chẳng những cục trưởng giúp hắn chùi mông, hội Truy Quang bên này còn nhúng tay vào xóa sạch dấu vết, tới cuối cùng sở Thủ Vệ Thành Bang bên đó cũng phải ngừng điều tra rồi...

Vậy mà. . .Vẫn chưa qua sao?

Trên mặt hắn không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ tỏ vẻ cực độ hoang mang, nói: "Tiểu đội Trảm Khư nào?"

"Đừng giả vờ nữa!" Người trung niên kia hừ lạnh nói: “Chúng tôi có chứng cứ rõ rành rành rồi, mới đến đây tìm cậu. Hiện giờ, cậu thành thật khai ra hay là theo chúng tôi một chuyến, để chúng tôi áp dụng biện pháp cạy miệng cậu?”

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, nói: “Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì. Đúng là tôi có nghe một chút tin tức về sự kiện tiêu diệt khư cấp B tại khu Hắc Quang từ phía cục Khư Bí bên kia, nhưng chuyện này không liên quan gì tới tôi cả. Huống chi đó đã là chuyện từ khá lâu trước kia rồi, lúc đó tôi vẫn còn ở giai đoạn đầu mà?”

Khi hắn nói những lời này, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Mộc Vương.

Mộc Vương khẽ gật đầu, nói: "Các vị đại nhân, điểm này tôi có thể khẳng định, trước khi thống lĩnh Hứa Thâm bước vào động khư, cậu ấy mới thăng chức thành hình thái thứ hai. Mặc dù chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng tôi tin là cậu ấy bị hiểu lầm rồi."

"Có phải hiểu lầm hay không, chúng tôi sẽ điều tra.” Người trung niên kia hừ lạnh một tiếng, không cho Mộc Vương một chút thể diện nào, nói: "Cho cậu thêm một cơ hội, cậu khai ở đây, hay đi theo chúng tôi một chuyến?"

Hứa Thâm nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nhìn thấy đối phương không hề trốn tránh ánh mắt của mình, lòng hắn hơi trầm xuống.

Trực giác nói cho hắn biết, có vẻ như đối phương thật sự nắm giữ loại chứng cứ nào đó rồi.

Nếu không, những người này không thể lặn lội từ nội thành đến đây, còn trực tiếp chỉ đích danh nói muốn tìm hắn được.

Nhưng. . . không phải mọi dấu vết đều bị che giấu rồi sao?

Hắn làm việc đã đủ cẩn thận rồi, việc đã xong còn toàn lực ngụy trang nữa... Chưa hết, ngay cả cục trưởng và hội Truy Quang cũng nhúng tay vào rồi, vậy mà vẫn còn sơ sót ư?

Hoặc là.. . có ai đó đã để lộ bí mật, là cố ý lộ ra sao?

"Cậu có nói hay không?" Người trung niên nọ hờ hững nhìn Hứa Thâm, ánh mắt sắc lạnh, tựa như một thẩm phán đang đang đứng từ trên cao, nhìn xuống một tên tội phạm tử hình.

Hứa Thâm nhìn về phía Mộc Vương.

Trong ánh mắt Mộc Vương ngấm ngầm mang theo than thở và bất đắc dĩ, gã nhẹ lắc đầu với Hứa Thâm.

Hiển nhiên, gã đang ra hiệu cho hắn đừng có nhiều lời.

Hứa Thâm cũng biết, một khi hắn thừa nhận, cũng tương đương với bản thân hoàn toàn mất hết hi vọng rồi.

Người khác sẽ không khoan hồng chỉ vì hắn nói thật, ngược lại, một khi hắn nói thật, sẽ giúp người ta bớt được thật nhiều thủ tục phức tạp, và đương nhiên bọn họ cũng dễ đưa thẳng hắn ra ngoài xử quyết hơn!

Cho đến tận hôm nay, Hứa Thâm vẫn cảm thấy bản thân mình chỉ như một tấm bèo không rễ… Đối mặt với quyền thế chân chính, hắn vẫn là một chú cừu non yếu ớt, bất kể lúc nào cũng có thể bị làm thịt.

Bình Luận (0)
Comment