Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 383 - Chương 383. Hắn Bị Người Ta Chơi Rồi!!!

Chương 383. Hắn Bị Người Ta Chơi Rồi!!! Chương 383. Hắn Bị Người Ta Chơi Rồi!!!

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến Tô Sương.

An nhàn về hưu, vui thú điền viên… không phải hắn đã từng hướng tới loại cuộc sống đơn giản này sao?

Nhưng một khi bị cuốn vào thị phi, ai có thể dứt khoát rời đi được?

Nếu hiện tại hắn là quân vương... Bọn họ còn có thể dùng loại ánh mắt này để đối xử với hắn sao?

Nếu hiện tại hắn là quân vương... Bọn họ còn dám nói với hắn như thế sao?

Nếu hiện tại hắn là quân vương... Dù hắn thừa nhận thì có làm sao? Thậm chí, dù hắn chém chết toàn bộ bọn họ, thì cũng làm sao? !

Hứa Thâm nắm chặt tay.

"Tôi thật sự không biết là chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ các vị đại nhân đã bị người nào đó lừa gạt, nên hiểu lầm tôi rồi, khi đó tôi chỉ là giai đoạn đầu, sao có thể bị cuốn vào sự kiện cấp B?" Hứa Thâm nhìn thẳng vào đối phương, cố gắng dùng thái độ chân thành nhất để giải thích.

Nhưng ngay lúc này, hắn lại phát hiện trước khi không có lực lượng tuyệt đối, hắn chỉ có thể toàn lực xây đắp tình cảm, dùng "Chân thành" để đả động đối phương mà thôi.

Nhưng... tình cảm không có lực lượng chống đỡ, là thứ tình cảm buồn cười tới cỡ nào?

Người trung niên nọ cười nhạo một tiếng, rồi đứng dậy nói: "Nếu cậu còn chưa chết tâm, vậy theo chúng tôi một chuyến đi, tránh làm Mộc Vương thấy khó chịu, dù sao hiện giờ cậu cũng là chó ngoan của hội Truy Quang, đánh chó phải ngó mặt chủ, chỉ tiếc chó không nghe lời, đã phạm sai lầm, chủ nhân cũng hết cách."

"Lục huynh." Mộc Vương cất giọng trầm thấp, nói: "Tôi tin tưởng Hứa Thâm thống lĩnh vô tội, hi vọng mọi người đừng dùng thủ đoạn quá đáng, hay mạnh mẽ bức cung, làm như vậy chính là tìm kẻ chết thay, là vu oan giá hoạ, không có chút ý nghĩa nào cả. Huống chi nói gì thì nói, cậu ấy cũng là thống lĩnh hội Truy Quang chúng tôi, đã làm ra cống hiến thật lớn cho hội.”

"Có vô tội hay không, anh nói không tính. Thêm nữa, chúng tôi có biện pháp để cạy cái miệng của hắn ra." Người trung niên nhìn Hứa Thâm với đôi mắt lạnh lùng, nói: "Chỉ là một tên tiện dân thành Để, lại bởi vì hắn mà thành viên trảm khư tinh anh do giáo hội Nguyệt Thần chúng tôi bồi dưỡng bị hao tổn, dù giết hắn cũng không đủ bồi thường."

"Lục huynh!" Sắc mặt Mộc Vương trầm xuống.

Người trung niên nhìn gã, rồi hừ lạnh một tiếng nói: "Anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, tuyệt không oan uổng người tốt." Nói xong, lập tức phất tay: "Đưa đi."

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, hiện giờ hắn nên làm gì? Là phản kháng? Hay là chém giết?

Nhưng… chém giết xong, hắn phải làm gì tiếp theo?

Hứa Thâm nhìn ánh mắt Mộc Vương vừa lia tới, gã khẽ lắc đầu với hắn, nói: "Hứa Thâm thống lĩnh, tôi sẽ phản ánh lại chuyện này cùng đại nhân vật trong hội ở nội thành. Cậu hãy tích cực phối hợp điều tra với bọn họ, đừng lo lắng chuyện gì khác."

Hứa Thâm nhìn gã một cái, gã thực sự sẽ ra mặt ra mặt bảo vệ hắn sao?

Nói thật, đến tận bây giờ, Hứa Thâm còn không biết vị đại nhân vật trong nội thành, người đứng đằng sau hội Truy Quang kia là ai, nhưng lại từng nghe nói, hội Truy Quang còn được tổ kiến tại tám tòa thành Để, nơi nào bọn họ cũng có phân bộ… Và hiển nhiên sau lưng một thế lực khổng lồ như vậy, tuyệt đối là tồn tại cấp quân vương.

Trông thấy hai người đàn ông mặc nguyệt bào với ánh mắt lạnh lùng đang từ hai bên tiến lại gần mình, suy nghĩ trong đầu Hứa Thâm xoay chuyển, nếu muốn ra tay, chỉ trong nháy mắt, hắn có thể rút kiếm giết ngược lại bọn họ. Và dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, hắn tuyệt đối có thể toàn lực chém chết bọn họ.

Chẳng qua… sau khi việc này xong rồi, điều mà hắn cần phải đối mặt, chính là thế công như lôi đình vạn quân của giáo hội Nguyệt Thần.

Tới cuối cùng, Hứa Thâm vẫn phải lựa chọn chấp nhận chuyện này.

Hắn không còn lựa chọn nào khác.

Hai người kia nhìn thấy Hứa Thâm không hề động đậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng, tựa như đã đoán được tiện dân của thành Để này không có gan phản kháng. Sau đó, hai người mỗi người một tay, kẹp chặt hai tay Hứa Thâm lại.

"Lục huynh, xin hãy phán xử công bằng với thống lĩnh Hứa Thâm." Mộc Vương thành khẩn nói.

Người trung niên hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi tự có chừng có mực."

Sau đó, Hứa Thâm bị mấy người bọn họ áp giải xuống, rời khỏi văn phòng.

Đại Lỵ Lỵ đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến, vội vàng che miệng lùi sang một bên, không dám chặn đường.

Sắc mặt Hứa Thâm cực kỳ âm trầm, nhưng vẫn yên lặng đi theo.

Ai mà ngờ được, buổi sáng hắn còn vui vui vẻ vẻ vẻ đi theo bên cạnh Nam Ngưng, chỉ đảo mắt một cái, tới buổi chiều lại biến thành tù nhân, sinh tử khó liệu.

"Đại thủ lĩnh, Hứa... Vĩnh Dạ thống lĩnh đã phạm tội gì vậy?" Đợi đám người kia đi rồi, Đại Lỵ Lỵ nhìn về phía Mộc Vương đang từ từ đi tới, không nhịn được, mở miệng dò hỏi.

Mộc Vương nhìn chằm chằm vào thang máy đang đi xuống, sắc mặt âm trầm: "Hắn không có bối cảnh, bị người ta chơi rồi."

Đại Lỵ Lỵ giật mình.

...

...

Hứa Thâm đi theo vài vị của giáo hội Nguyệt Thần ra khỏi hội Truy Quang, lên một chiếc xe đắt tiền.

Một đường rong ruổi, bọn họ đi thẳng về phía nội thành.

"Đeo lên." Bên trong xe, một người thanh niên của giáo hội Nguyệt Thần đưa cho Hứa Thâm một chiếc vòng tay màu đen, mở miệng ra lệnh.

Hứa Thâm tiếp nhận, nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Đây là cái gì?"

“Bảo mày đeo thì mau đeo đi” Thanh niên kia hừ lạnh nói: "Thứ này có thể giam cầm sức lực của mày, tốt nhất là mày nên tự giác một chút, đừng để chúng tao phải ra tay.”

Hứa Thâm liếc mắt nhìn cả đám bọn họ một cái, không nói gì, rồi yên lặng đưa tay đeo lên.

Một tiếng cạch vang lên, vòng tay khóa lại.

Hứa Thâm lập tức cảm nhận được, khư lực cơ thể của mình đột nhiên biến mất, tựa như đã bị ngăn cách, không thể cảm nhận được.

Mấy người kia nhìn thấy biểu hiện thuận theo của Hứa Thâm, cũng không tiếp tục để ý đến hắn nữa. Đối với bọn họ, đây chỉ là một lần chấp hành nhiệm vụ mà thôi.

"Thành Để này quá mức rách nát, không biết bên trên còn giữ lại nơi này để làm gì?" Có người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đầy khinh miệt, nói xong, chợt lắc lắc đầu, rồi thu hồi ánh mắt.

"Chó có ổ chó, nếu không có thành Để này, lũ tội phạm trong nội thành chúng ta, sẽ không sợ hình phạt lưu đày. Nói gì thì nói, cũng phải có một nơi để so sánh, phải không nào?" Có người khẽ cười nói.

"Cũng phải."

Bình Luận (0)
Comment