Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 384 - Chương 384. Càng Bẩn Tỷ Tỷ Càng Thích!

Chương 384. Càng Bẩn Tỷ Tỷ Càng Thích! Chương 384. Càng Bẩn Tỷ Tỷ Càng Thích!

"Nghe nói trong hội còn có giáo chủ đề nghị xây dựng giáo đường ở thành Để, truyền bá tín ngưỡng vĩ đại của Nguyệt Thần, thật không hiểu đối phương nghĩ như thế nào. Loại tiện dân này cũng xứng nghe Nguyệt Thần vĩ đại dạy bảo ư?" Có người cười nhạo, ngầm nói xấu sau lưng thượng cấp.

"Anh nói ít thôi, biết giữ mồm giữ miệng một chút." Có người tức giận nhắc nhở.

"Lúc trở về, buổi tối nay có đi viện Thánh Nữ nghỉ ngơi một chút hay không?" Có người cười nói: "Có đi cùng nhau không?"

"Anh đúng là tinh lực tràn đầy, hôm qua đã đi rồi nay còn muốn đi, cẩn thận ngày mai hai chân mềm nhũn."

"Mấy người các anh có thể đứng đắn một chút được không?" Cô gái duy nhất bên trong xe nhíu mày gắt lên, hiển nhiên cô ta cực kỳ không thích loại đề tài này.

"Thế nào là không đứng đắn? Cô đi còn nhiều hơn chúng tôi ý." Có người cười nói: "Vẫn là làm đàn bà sướng, không có thời kỳ tạm hoãn (hoặc là thời gian làm lạnh)."

"Đừng nói bậy." Cô gái kia có chút nổi giận.

Người nọ thấy vậy cũng không trêu đùa thêm nữa, tiếp tục nói sang chuyện khác, như chuyện xấu hổ của cô con gái trong nhà một vị đại nhân vật nào đó ở nội thành, hay vụ bê bối của một cao tộc nào đó bị lan truyền ra ngoài.

Bọn họ cũng nhắc tới Giang gia, nhưng chỉ ít ỏi vài câu thôi.

Ngẫu nhiên, cả đám sẽ đề cập tới chuyện nên đi ăn cơm ở đâu sau khi trở về.

Hứa Thâm mang theo vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào mấy người đang nói chuyện phiếm đằng kia. Những lời bọn họ tán gẫu trên xe, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đứng đắn mà bọn họ biểu hiện ra lúc trước, cũng như với bộ trang phục nghiêm túc bọn họ đang mặc trên người.

Có lẽ đây chính là mặt trái ẩn sâu bên trong mỗi con người.

Chiếc xe vẫn đang chạy, cô gái duy nhất trong xe chợt thay đổi chỗ ngồi với một thanh niên khác đang hưng phấn trò chuyện, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Thâm.

"Có mệt hay không?" Cô ta nhẹ giọng nói, âm điệu ngấm ngầm mang theo một chút quan tâm.

Hứa Thâm cảm thấy kinh ngạc, hắn quay sang nhìn cô ta một cái.

Cô gái nọ hé miệng cười, nụ cười đầy quyến rũ, rồi thấp giọng nói: "Tỷ tỷ tin tưởng cậu vô tội."

"?" Hứa Thâm nghi hoặc.

Ngay sau đó, Hứa Thâm liền thấy cô gái này đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn.

Hai ngón tay như hai cẳng chân người, chậm rãi chạy từ lưng lên tay hắn, lại một đường chậm rãi leo lên ngực.

"Chu Oanh, cô gấp gáp đến vậy sao?" Một thanh niên ngồi phía đối diện chú ý tới tình huống bên này, không khỏi cười trêu nói.

Ngoại trừ người lái xe phía trước ra, hai trung niên khác cũng quay lại nhìn.

Cô gái bị bọn họ nhìn chằm chằm có chút đỏ mặt, nhẹ nhàng xì một tiếng khinh miệt, nói: "Bớt nhiều lời vô nghĩa đi, tôi tin tưởng vị tiểu ca này bị oan, đợi lát nữa còn không biết cậu ấy sẽ bị mấy người tra tấn thành cái dạng gì đâu. Ây da, bộ túi da đẹp thế này, thật là đáng tiếc ."

Nói xong, cô ta đưa tay nâng mặt Hứa Thâm lên, nhưng lại vươn đầu lưỡi liếm tới.

Hứa Thâm có chút kinh ngạc, như này cũng quá táo bạo rồi.

Hứa Thâm trực tiếp quay mặt đi, đẩy cô gái kia ra.

"Tôi là thống lĩnh hội Truy Quang, cũng là đại đội trưởng của Cục Khư Bí, các người làm như vậy, có phải có chút quá đáng rồi không?" Hứa Thâm nói.

Tuy hắn biết, bản thân nói ra những chức vụ này, chưa chắc sẽ mang tới chút hiệu quả gì, nhưng đây là thứ duy nhất có trọng lượng mà hắn có thể nói ra ở thời điểm hiện tại.

"Cậu lại ghét bỏ tôi?” Cô gái kia nhìn thấy Hứa Thâm phản kháng, trong lòng có chút không vui, lớp vỏ ngụy trang thẹn thùng hàm súc ban đầu cũng bị lột xuống, bàn tay trực tiếp nâng mặt Hứa Thâm lên, thậm chí còn dùng tới một chút khư lực.

"Những lời cậu vừa nói, chỉ có tác dụng ở thành Để, nhưng ở trước mặt chúng tôi, nó chẳng là cái gì cả." Nói xong, cô ta đè thân thể mình lên người Hứa Thâm, lại muốn cưỡng hôn hắn.

Con ngươi Hứa Thâm mở to, hắn muốn tránh thoát, nhưng khư lực bị phong tỏa, căn bản không ngăn cản được lực lượng to lớn của đối phương.

“Tôi còn chưa súc miệng!” Hứa Thâm vội vàng nói.

"Tôi không chê." Cô gái cười nói.

"Cả năm trời tôi đều không đánh răng!"

"Không sao hết." Cô gái cười khanh khách nói: "Thứ bẩn thỉu hơn tôi đều hôn rồi, càng bẩn tỷ tỷ càng thích.”

Cô ta trực tiếp vén giáo phục trên người lên, tuy không gian trong xe cũng không hẹp, nhưng đương nhiên cũng không quá rộng rãi, dường như cô ta đang có ý định trực tiếp xâm phạm Hứa Thâm ngay ở chỗ này.

Sắc mặt Hứa Thâm trở nên cực kỳ khó coi, hắn nhìn mấy người bên cạnh, nhưng tất cả đều lộ ra vẻ mặt cười vui vẻ giống như đang xem xiếc khỉ, hiển nhiên đây vốn không phải lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến loại chuyện kiểu như thế này.

"Đừng làm bẩn thức ăn của tôi đó..." Đột nhiên, một giọng nói mềm nhẹ vang lên.

Hứa Thâm bắt gặp bóng dáng Mai Phù đang đứng sau lưng cô gái này, vẻ mặt cô ấy đang mỉm cười, nhưng nụ cười này rất khác lạ, trong mắt còn mang theo một chút quang mang nguy hiểm.

Hứa Thâm nhìn thấy Mai Phù vươn ngón tay tới, nhẹ nhàng chạm một chút vào đầu cô gái kia.

"Á..." Bỗng nhiên cô gái nọ che đầu, cau mày, vẻ mặt đầy thống khổ đau đớn.

"Làm sao vậy?" Thanh niên bên cạnh cười nói: "Có phải gần đây chơi nhiều quá nên yếu đi rồi hay không?”

Cô gái trượt khỏi người Hứa Thâm, hai tay ôm đầu, vịn vào thành ghế, đau đến mức không còn sức lực trả lời thanh niên kia.

Hồi lâu sau, cô ta mới miễn cưỡng ổn định lại, nhưng trong ánh mắt có chút hoang mang. Cô ta vội vàng nhìn xung quanh, đau đớn vừa nãy phát sinh quá mức đột ngột, khiến cô ta cho rằng mình vừa bị công kích.

Nhưng trên đầu không có vết thương, hiển nhiên nguyên nhân nằm ngay trên người cô ta.

‘Chẳng lẽ ta đi vào thành Để, đã bị lây nhiễm một loại bệnh hiểm nghèo nào đó rồi?’

Cô ta đã sớm nghe nói thành Để bẩn loạn, thậm chí còn từng xuất hiện ôn dịch quét sạch khắp nơi.

“Đáng chết!” Cô gái bò dậy từ dưới mặt đất, ngồi trở lại trên ghế, nhưng bàn tay vẫn không ngừng xoa đầu. Ngay sau đó, cô ta không nhịn được, trực tiếp tức giận lườm Hứa Thâm một cái: "Người thành Để chúng mày thật là bẩn!”

Chỉ bẩn đối với các người thôi... Hứa Thâm lạnh nhạt nhìn cô ta, khóe mắt lại lướt qua Mai Phù vừa ngồi trở lại một vị trí còn trống khác. Lúc này cô ấy đang mỉm cười, còn vui vẻ nháy mắt với Hứa Thâm.

Rút cuộc cô ấy đã làm cái gì?

Bình Luận (0)
Comment