Trong lòng Hứa Thâm đầy nghi hoặc, hắn dám chắc chắn vừa nãy Mai Phù đã động tay động chân rồi, nhưng nhìn bộ dáng của cô gái này, hình như ngoại trừ đau đầu ra, cũng không có vấn đề gì nữa.
Hơn nữa, rõ ràng vừa nãy Mai Phù đã ra tay, nhưng đám người bên cạnh lại chẳng có một chút phản ứng nào? Theo lý thuyết, Mai Phù muốn ra tay với cô gái kia thì ít nhất là thứ dùng để gây ra công kích cũng phải buông xuống hiện thực mới đúng?
Chẳng lẽ tình huống vừa nãy vốn không phải là buông xuống?
Hoặc chỉ có một ngón tay buông xuống?
Và thể tích của thứ buông xuống này quá nhỏ nên không gây ra bất cứ tình huống dị thường nào?
"Đã sớm bảo cô đừng chơi đùa quá mức buông thả như vậy. Cái gì cũng chơi, khẳng định là chơi riết đến mức xảy ra chuyện rồi. Tốt nhất là cô nên đến bệnh viện làm một lần kiểm tra toàn thân đi." Một người trung niên khác lắc đầu khuyên nhủ.
Cô gái nọ vẫn xoa đầu như cũ, xoa đến nóng bỏng lên, dần dần cảm giác đau đớn cũng biến mất. Lúc này, cô ra mới trừng mắt nhìn đối phương một cái, nói: "Bớt nhiều chuyện, thân thể tôi chỉ nhất thời không thoải mái thôi.”
Mấy người bọn họ nhìn nhau cười cười, cũng không thèm để ý đến nữa.
Sau khi cô gái nọ bị đau đầu, cô ta cũng không còn tâm tư tiếp tục đùa bỡn Hứa Thâm nữa, trực tiếp dựa người qua một bên nghỉ ngơi.
Những người khác lại tiếp tục trò chuyện, nhưng không lâu sau đó, cả đám cũng hết chuyện để nói rồi, mỗi người đều im lặng, nghỉ ngơi dưỡng thần.
Hứa Thâm yên lặng dựa vào lưng ghế, ánh mắt đầy vẻ âm trầm.
Hắn cảm giác chuyến đi này lành ít dữ nhiều, kể cả khi hắn có thể trở về, hơn phân nửa cũng bị lột một tầng da.
Làm thế nào để tự cứu mình đây?
Mộc vương đã nói sẽ nhờ một vị đại nhân vật của nội thành ra mặt bảo vệ hắn. Trước mắt, hắn chỉ có thể chờ đợi cơ hội này thôi.
Nếu thật sự không được thì...
......
......
Trong nháy mắt, chiếc xe đã đi vào nội thành. Khi xuyên qua thông đạo, thủ vệ đứng gác vừa nhìn thấy nguyệt bào phục của mấy người trong xe, cũng không cần kiểm tra giấy chứng nhận, đã trực tiếp cho phép bọn họ đi qua rồi.
Thông đạo đen kịt tựa cái miệng lớn như chậu máu của một con ác thú.
Chiếc xe xuyên qua thông đạo, một đường chạy như bay, Hứa Thâm nhìn phong cảnh ven đường, trên gương mặt của những người đi ngang qua bên ngoài luôn tràn ngập tươi cười, so với sự chết lặng, đờ đẫn thường thấy trên đường phố thành Để, rõ ràng người ở nơi này càng có tinh thần và sức sống hơn.
Có lẽ đây là mị lực của nội thành.
Nhưng... Bộ mặt của mấy người trong xe lại không ngừng nhắc nhở Hứa Thâm, thứ mà hắn vừa được chứng kiến ngày hôm qua mới là diện mạo chân chính của nội thành.
Đến đêm khuya, vạn nhà sáng đèn.
Đèn đường trên phố chiếu xuống màn ánh sáng rực rỡ lấp lánh, trông khu phố càng thêm thịnh vượng và xinh đẹp.
Chiếc xe dừng lại phía trước một tòa giáo đường, xung quanh khá là yên tĩnh.
Bên ngoài giáo đường có một pho tượng điêu khắc nguy nga sừng sững. Bức tượng nọ là người trung niên với vóc dáng to lớn hùng vĩ, khuôn mặt tuấn lãng, diện mạo như đao khắc mang theo từ bi và thương xót, nhưng vẫn hiện lên vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Mấy người bên trong mở cửa xe ra, gương mặt lại khôi phục vẻ trang trọng và nghiêm túc.
Bọn họ áp giải Hứa Thâm xuống xe, tiến vào bên trong giáo đường.
Giữa đêm khuya, bên trong giáo đường cũng không có tín đồ, chỉ có những thầy tu ở lại nơi này mà thôi.
Bọn họ đi xuyên qua lễ đường, tiến đến một khu nhà cao tầng độc lập được xây dựng ở phía sau giáo đường.
Nơi này cực kỳ yên tĩnh, khe hở phía trên cánh cửa sổ bằng thủy tinh nhìn giống hệt những bông hoa vỡ, để ánh trăng từ bên ngoài tiến vào, chiếu sáng bên trong giáo đường.
Một vị giáo sĩ mặc trường bào trắng như tuyết, đang cầm một cuốn sách lẳng lặng lật xem. Sau khi mấy người khác tiến vào phục mệnh, đối phương cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra một khuôn mặt tràn ngập sự thiện lương và ôn hòa.
(phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.)
"Giáo chủ đại nhân, kẻ này chính là đầu sỏ gây nên sự cố tiểu đội của Hồ Tuyền bị đoàn diệt." Người trung niên dẫn đầu đi tới trước mặt giáo chủ mặc trường bào trắng như tuyết, cúi đầu phục mệnh.
"Còn rất trẻ..." Giáo chủ mặc trường bào đưa mắt đánh giá Hứa Thâm, trên mặt mang theo nụ cười từ bi, mái tóc lão màu xám bạc, được chải chuốt tỉ mỉ, nhìn qua cực kỳ sạch sẽ gọn gàng.
Hứa Thâm đọc được mấy chữ trên bìa sách trong tay lão: Kinh thánh Nguyệt Quang.
Hắn nhìn ánh mắt ôn nhuận nhu hòa của đối phương, khẽ cắn răng, nói: "Giáo chủ đại nhân, tôi bị oan, bọn họ lạm dụng chức vụ, vừa rồi lúc ở trên xe, còn có ý đồ uy hiếp tôi.”
“Mày nói linh tinh cái gì đấy!” Sắc mặt người trung niên dẫn đội khẽ biến, bỗng nhiên gã quay đầu rống giận.
"Trên mặt tôi còn có mùi nước miếng của cô ta. Giáo chủ đại nhân, ngài mắt sáng như gương, (nhìn rõ mọi chuyện) chắc chắn có thể phân xử rõ ràng." Hứa Thâm chỉ về phía cô gái trong đội, cao giọng tố cáo.
“Mày đừng có nói bậy!” Sắc mặt cô gái nọ thay đổi, có một chút tái nhợt.
Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết liếc mắt nhìn cô gái kia một cái. Ánh mắt này làm cho thân thể cô gái nọ phát run, lời mắng chửi phía sau cũng kẹt lại trong cổ họng. Cô ta cuống quít cúi đầu, run lẩy bẩy như một chú chim cút yếu ớt, đáng thương.
Hứa Thâm thầm giật mình, hình như phản ứng kính sợ này... hơi quá mức rồi.
"Mấy người vẫn làm việc quá mức hấp tấp như vậy, không có một chút quy củ gì cả." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết buông cuốn sách trên tay xuống, chậm rãi đứng dậy, đi về phía Hứa Thâm.
Mấy người kia cuống quít cúi đầu, người trung niên dẫn đội nói: "Giáo chủ đại nhân, ngài đừng nghe tên nhóc này nói bậy. ”
"Không phải mấy người tùy tiện bắt một người tới đây chịu tội thay chứ?" Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết khẽ nheo mắt, sau đó dùng ánh nhìn cực kỳ nhu hòa quan sát Hứa Thâm: "Tôi thấy thằng bé là một đứa trẻ ngoan, ánh mắt vô cùng tinh khiết, hẳn là cậu ấy sẽ không làm hại đám người Hồ Tuyền đâu.”
"Giáo chủ đại nhân, ngài đừng để hắn mê hoặc, chúng tôi có bằng chứng." Người trung niên dẫn đội vội vàng nói, đồng thời lấy một tập tư liệu từ trong túi xách ra: "Đây là tình huống chúng tôi điều tra được ở thành Để ."