Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết nhận lấy rồi tiện tay lật xem.
Hứa Thâm có chút giật mình. Hắn nhìn tập tư liệu có bốn năm trang kia, đối phương thật sự có bằng chứng?
"Đám người Hồ Tuyền bị cuốn vào sự kiện cấp B, bị khư chém giết đoàn diệt... Vừa vặn camera an ninh ở trên những đoạn đường kia, đều bị phá hỏng. Sau khi chúng tôi bắt tay vào điều tra chuyện này mới phát hiện ra, video giám sát trên đoạn đường đó ở mấy tháng trước và mấy tháng sau, đều được khôi phục như bình thường, đây hiển nhiên là bị người ta cố ý xóa bỏ!” Người trung niên dẫn đầu nói: "Nếu chỉ đơn giản là do khư, camera an ninh tuyệt đối sẽ không hỏng. Xảy ra tình huống này, hiển nhiên bọn họ đang che giấu một điều gì đó!"
"Nơi này có một ít tư liệu về người qua đường, có người từng nhìn thấy hắn chạy như bay trên con đường kia."
"Hơn nữa chúng tôi còn điều tra được, lúc trước Lưu Thành trong đội Hồ Tuyền đã tự ý rời khỏi đơn vị. Sau đó, chúng tôi đi điều tra Lưu Thành, lại phát hiện thêm một manh mối. Trước khi bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ, “túi tiền lớn” của hắn ở thành Để đã xảy ra chuyện..." Gã cất giọng đều đều, trình bày kết quả điều tra được.
Đối phương càng nói, sắc mặt Hứa Thâm càng thêm khó coi.
Đối phương thật sự có bằng chứng…
Còn điều tra rất kỹ càng, chi tiết.
Nhưng… đối phương vốn là người nội thành, làm sao có thể điều tra được những chuyện từng xảy ra ở thành Để vào mấy tháng trước, lại còn kỹ càng đến loại trình độ này?
Và bọn họ thực sự điều tra ra manh mối, sau đó tìm thấy hắn...
Nói cách khác, kết quả điều tra mới được xác thực trong khoảng thời gian gần đây thôi. Và hắn dám khẳng định rằng, nếu không có người trợ giúp, bọn họ tuyệt đối không thể điều tra được rõ ràng đến vậy...
Trong mắt Hứa Thâm lóe ra quang mang phẫn nộ.
Hắn không biết là ai đang phối hợp với bọn họ, nhưng ngoại trừ cục Khư Bí, người biết được chuyện này của hắn chỉ có hội Truy Quang thôi.
Chắc chắn có một bên trong đó đã tham dự vào cuộc điều tra này.
Thậm chí, đối phương còn chủ động cung cấp bằng chứng cho những người trước mắt hắn.
Và người này chắc chắn phải là kẻ biết được chân tướng sự việc.
Là Liễu cục sao... Khả năng này cực nhỏ, ông ấy còn đang hy vọng hắn sẽ ở lại tọa trấn cục Khư Bí mà.
Chẳng lẽ là Sở Bạch?
Trong đầu Hứa Thâm xẹt qua bóng dáng người kia. Lúc trước đối phương từng tiết lộ tin tức của Giang gia cho hắn, mục đích chính là hy vọng hắn trực tiếp đi thẳng vào nội thành.
Đến lúc đó, ngoại trừ lão Vương đã về hưu, trong cục chỉ còn một mình gã độc đại, quyền quý khắp nơi trong khu Hắc Quang đều phải nể mặt gã vài phần.
Cho nên đối phương mới tốt bụng đến mức nói cho hắn nghe một ít tình huống của nội thành.
Là gã bán đứng hắn sao?
Khả năng không lớn ... Có vẻ như đối phương cũng không biết rõ ràng về chuyện của hắn đến vậy.
Vậy chỉ còn lại hội Truy Quang thôi...
Trong đầu Hứa Thâm lập tức hiện ra mấy gương mặt.
Chẳng lẽ hắn thăng chức thủ lĩnh, khiến cho quyền hành bị chia cắt, nê có người nhìn hắn không vừa mắt sao?
"Xem ra là thật; Lúc ấy hắn chỉ vẻn vẹn đạt đến trạng thái tới hại, đã hại được đám người Hồ Tuyền sao..." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết lật xem xong tài liệu, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thâm, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, chỉ thoáng nhíu mày một chút.
Hứa Thâm vội vàng nói: "Giáo chủ đại nhân, bằng chứng này đều là bịa đặt, là có người cố ý hãm hại tôi. ”
"Ồ?" Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết hỏi: "Là ai hãm hại cậu?”
"Tôi không biết." Hứa Thâm cắn răng: "Nếu như ngài cho tôi thời gian, tôi chắc chắn có thể trở về điều tra rõ ràng.”
Trong mắt lão giả mặc trường bào trắng như tuyết lộ ra vẻ thất vọng, lão thở dài, nói: "Xem ra, cậu cũng không phải một đứa trẻ ngoan, làm việc quá hấp tấp nóng nảy.”
Hứa Thâm ngẩn ra.
"Làm chuyện xấu không đáng sợ, đáng sợ chính là bị người phát hiện ra..." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết khẽ lắc đầu, nói: "Nguyệt Thần giáng xuống hào quang trí tuệ, không tiếp thụ ân huệ của chủ, đó chính là tội lỗi..."
"Ý ngài là sao?" Sắc mặt Hứa Thâm hơi biến hóa, hắn ý thức được lão giả trước mặt cũng có chút không thích hợp.
“Ý tứ chính là, ngu xuẩn chính là tội nghiệt!” Cô gái phía sau cười lạnh nói, hiển nhiên cô ta cực kỳ hiểu biết tính cách của vị giáo chủ đại nhân này.
Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến.
"Đúng vậy." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết khẽ gật đầu: "Ngu xuẩn chính là tội nghiệt lớn nhất. Trên đời này không có thiện ác, chỉ chia ra làm hai loại người: thông minh và ngu xuẩn mà thôi.”
"Một kẻ ngu xuẩn thiện lương, sẽ nghĩ mọi cách để thể hiện sự thiện lương của mình, nhưng dùng nhầm chỗ, chính là tội ác! Và điều khiến những người như thế không đáng được tha thứ nhất chính là, bọn họ làm sai chuyện, bọn họ phạm phải tội nghiệt, đã nhận được khoan dung rồi, nhưng vẫn không tự hiểu lấy. Đây mới là tội ác đến mức tận cùng!” Lão giả chắp hai tay lại với nhau, giống như đang thành kính cầu nguyện: "Thiện ác… thiện ác ở đây chỉ dùng để phán xử những tên ác nhân thiện lương, mà không phải dùng để nói tới những tên ác nhân thông minh.”
Hứa Thâm cực kỳ ngạc nhiên với loại thuyết pháp này.
Mặc dù hắn không đọc nhiều sách lắm, nhưng bản thân hắn hoàn toàn không cho rằng "thiện ác" lại được hiểu theo cách như thế này.
Hiểu như thế, hóa ra hai từ ấy vốn không phải là từ trái nghĩa, ngược lại còn là từ đồng nghĩa sao?
Lão giả nhìn thấy phản ứng của Hứa Thâm, lại khẽ thở dài, nói: "Cậu phạm tội nghiệt như vậy, sau này hãy ở lại phía dưới giáo đường, nghe lời cầu nguyện và dạy bảo đi, hy vọng chúng có thể tẩy sạch sự ngu muội trên người cậu.”
Sắc mặt Hứa Thâm trở nên khó coi, nhưng ít nhất trong những lời nói của đối phương, cũng có một câu không sai.
Hắn rơi xuống kết cục như vậy, đơn giản là vì không dọn dẹp hậu quả sạch sẽ.
Phạm tội, còn bị bắt được, chính là ngu xuẩn.
Ngu xuẩn chính là tội nghiệt.
"Giáo chủ đại nhân, đám người Hồ Tuyền đi kiểm tra bia Trấn Khư ở thành Bạch Nghĩ, lại bị người hại chết. Chẳng lẽ chúng ta không cần bắt hắn phải đền mạng sao?" Cô gái kia cắn răng nói.
Hiển nhiên cô ta đã ghi hận vụ Hứa Thâm cáo trạng lúc trước.
Mặc dù không lâu trước đó, cô ta vẫn còn tham luyến sắc đẹp của đối phương.