Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 387 - Chương 387. Bí Mật Bên Dưới Giáo Đường!

Chương 387. Bí Mật Bên Dưới Giáo Đường! Chương 387. Bí Mật Bên Dưới Giáo Đường!

*Lời tác giả:

Quyển thứ nhất khép lại ở đây. Trên đại cương, ta có đặt tên cho quyển thứ nhất này là Vụ Giả.

Trước mắt, quyển này có chừng 500 ngàn chữ, cũng xấp xỉ với mong muốn của ta rồi, bởi vì theo dự tính, mỗi quyển sẽ có từ 400 – 500 ngàn chữ.

Nói về cái tên Vụ Giả này đi, lúc trước ta cũng từng chia sẻ, bản thân ta thích loại phương thức biểu đạt hàm nghĩa tầng tầng lớp lớp điệp gia này.

Để giải đáp từng tầng cho mọi người biết nhé.

Tầng thứ nhất, mọi người có đọc được nội dung bí thuật mới để lộ ra trong vài chương gần đây, giai đoạn thứ nhất chính là vụ giả cảnh.

Tầng thứ hai, là nhìn lầm người, là lý giải sai lầm, là hiểu biết sai lầm… Là thế giới lý giải sai lầm về nhân vật chính hay là nhân vật chính lý giải sai lầm về thế giới này?

Tầng thứ ba, vẫn là vụ giả.

Từ lúc ban đầu đến bây giờ, hết thảy mọi hành vi, suy nghĩ … của nhân vật chính đều bị vây khốn trong trạng thái thăm dò, kể cả tiến vào cục Khư Bí, từng bước trảm khư, gia nhập hội Truy Quang, thăm dò thế giới ngoài tường… vân vân.

Với nhân vật chính, hết thảy mọi thứ đều là mơ mơ hồ hồ, u mê bối rối.

Cũng như con người đang bước trong sương mù vậy, hết thảy đều là mịt mù.

Nhân vật chính vẫn đang duy trì trạng thái thăm dò, hết thảy đều như đi trong sương mù, mọi thứ chung quanh đều bị sương mù bủa vây, bao phủ, không thể nhìn rõ dược chân tướng.

Ngoại trừ ở cục Khư Bí, có chút mạn nhiệt (trải qua thời gian lâu dài, cảm tình tích lũy, sinh ra hảo cảm, chậm rãi dỡ xuống phòng bị… hoặc là khi làm việc cần có một quá trình mới hoàn toàn hòa nhập được), thì trước mắt, nội dung này vẫn khiến ta có chút vừa lòng.

(Đoạn dưới là tác giả kể lể về bộ này chưa được yêu thích lắm…)

Phía dưới chính là quyển thứ hai, tên của nó là Quang Minh Giáo.

Tình tiết, cũng như quá trình tu hành bí thuật, từ thăm dò đến mạo hiểm, hẳn là nội dung sẽ có khuynh hướng sảng văn hơn, có nhiều tình tiết tương đối vui vẻ hơn…

Quá trình trưởng thành của nhân vật chính đã đi đến hồi kết, tiếp theo, hắn sẽ bắt đầu phát lực.

(Bên dưới bắt đầu kêu gọi nguyệt phiếu ^^!)*

"Người chết không thể sống lại, giết hắn chẳng có ý nghĩa gì cả, vật tẫn kỳ dụng (tận dụng hết mọi khả năng) mới là trí tuệ chi đạo." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, rồi lạnh nhạt nói.

Sắc mặt cô gái nọ khẽ biến, lại vội vàng cúi đầu.

Tuyệt đối không thể phạm tội ngu xuẩn khi ở trước mặt giáo chủ... Đây là vùng cấm mà tất cả bọn họ đều hiểu.

"Đi theo ta." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết xoay người, sau đó nhẹ nhàng xoay bộ phận nào đó bên dưới cái đế đèn, bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên âm thanh những tảng đá ma sát với nhau, một cánh cửa tối đen như mực mở ra, bên trong có ánh đèn yếu ớt, chiếu rọi một đường thông đạo và bậc thang.

Sắc mặt Hứa Thâm cực độ khó coi, hắn cố gắng nói: "Giáo chủ đại nhân, tôi thật sự bị oan.”

“Suỵt!” Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết giơ một ngón tay lên, nhẹ giọng nói: "Sau khi phạm tội còn nói ra những lời này, là chuyện ngu xuẩn nhất. Đừng nói nữa.”

Gương mặt Hứa Thâm biến sắc, một đợt xanh một đợt trắng.

Đúng thật, thay vì kêu oan uổng, không bằng đi xử lý những người đã hãm hại mình...

Hoặc là xử lý người trước mặt.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, ánh mắt Hứa Thâm lập lòe lập lòe, sáng tối không ngừng.

Hắn đi theo mấy người bọn họ tiến vào trong thông đạo.

Theo các bậc thang uốn lượn, đi xuống lòng đất.

Khu vực bên dưới giáo đường lại quanh co uốn lượn giống hệt một tòa mê cung trong lòng đất.

Hứa Thâm càng đi càng kinh hãi…

Vào thời khắc này hết thảy mọi suy nghĩ khác trong đầu hắn đều bị ném bay đi, bởi vì hắn vừa ngửi thấy từng đợt hương vị quen thuộc truyền tới từ sâu trong thông đạo.

Đó là hương vị đồ ăn của "Ma ma"

Sắc mặt Hứa Thâm khẽ biến, quả nhiên phía dưới giáo đường này có chút khác thường.

Hai bên đều có đèn đồng chiếu rọi.

Mấy người bọn họ đi hết bậc thang, trước mắt là khu đại lao chìm trong một mảnh hắc ám.

Chỉ có trên tường xuất hiện một vài chiếc đèn đồng chiếu xuống tầng ánh sáng mỏng manh, bấc đèn bên trong thoáng lay động, hiển nhiên đèn ở nơi này không hề giống những chiếc đèn điện bên ngoài.

Hứa Thâm biết, dưới từ trường của khư lực ăn mòn, đèn điện sẽ xuất hiện dấu hiệu không ổn định, bất cứ lúc nào, khư lực cũng có thể gây ảnh hưởng, làm nhiễu sóng, khiến đèn điện chập mạch, tắt ngúm.

Ngược lại, những ngọn đèn cổ xưa này sẽ không bị khư lực xâm nhiễm.

Từng luồng hương vị hư thối, tanh hôi, giống như mùi của nội tạng heo lan tràn ra ngoài.

Hứa Thâm nhìn sâu vào tầng hắc ám bao phủ bốn phía xung quanh khu đại lao, bên trong là từng bóng dáng dữ tợn, chúng đều bị nhốt trong này.

Hàng song sắt cấu tạo nên nhà tù này được làm toàn bộ bằng Khư Thạch, chuyên môn dùng để giam cầm khư thú, và đương nhiên, khu đại lao này cũng hiện ra ngay trong Khư giới.

Nhưng bên dưới giáo đường này... lại nhốt nhiều khư như vậy?

Hứa Thâm càng xem càng kinh hãi.

Lại nói, từ sau khi hắn trở thành thống lĩnh hội Truy Quang, hắn cũng biết bí mật về khư tầng trệt nằm bên dưới tòa cao ốc tổng bộ của hội Truy Quang, cùng với số lượng khư bị nuôi nhốt ở đó, nhưng so sánh với khung cảnh trước mắt, rõ ràng là tiểu vu kiến đại vu rồi.

"Đến đây đến đây, mau đứng lên, tránh ra."

"Hì hì, đừng để bọn họ thấy. Ai nha , bọn họ đã thấy rồi ..."

"Ô ô ô, mau thả tôi ra ngoài đi. Tôi phải đi về xem con tôi thế nào rồi. Đã vài tháng con của tôi không được ăn cái gì..."

"Đầu tôi đau quá, đau quá, là ai đang thì thầm đằng sau gáy tôi? Phải… em gái không?"

Các loại âm thanh nỉ non, quái dị truyền ra.

Chúng nó ẩn giấu trong bóng đêm, Hứa Thâm không thể thấy rõ hình hài, nhưng có thể nghe được rõ ràng âm thanh của chúng nó.

"Cậu có biết những thứ bị giam giữ trong này là gì không?" Cô gái đi đằng sau nhìn thấy biểu cảm không chút thay đổi và dáng vẻ bình tĩnh của Hứa Thâm, lập tức không nhịn được lên tiếng nói, trong mắt lộ ra ý cười đầy châm chọc.

Cô ta có chút tiếc nuối vì đã cho Hứa Thâm đeo vòng tay, giam cầm khư lực của hắn, nếu không khi hắn nhìn thấy cảnh tượng chung quanh nhà tù này, không biết phản ứng của hắn sẽ thú vị đến mức nào.

"Mấy người muốn làm gì?" Hứa Thâm không trả lời, lập tức hỏi lại.

Cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn ý thức được, giáo hội Nguyện Thần này tuyệt đối không phải tôn giáo chính thống.

Hay là… những tôn giáo này cũng cùng một giuộc với mấy thế lực khác, và bọn họ đều làm như vậy?

"Mày sẽ biết rất nhanh thôi." Trung niên dẫn đầu lạnh lùng nói.

Cô gái kia liếc mắt nhìn khuôn mặt Hứa Thâm một cái, ánh mắt lại lộ ra vẻ tiếc hận.

Rất nhanh, mọi người theo lối đi nhỏ bước vào khu vực trung tâm của nhà tù, tới một khu vực có vẻ cùng loại với phòng hình phạt (hoặc phòng hành hình…).

Hứa Thâm nhìn thấy những bộ hình cụ bằng cẩm thạch còn dính vết máu màu đen được đầy treo trên bức tường trước mắt, sắc mặt lộ vẻ khó coi: "Mấy người muốn lạm dụng tư hình sao? Một khi làm bị thương tôi, mấy người có thể làm người chết rồi sống lại được hay không? Nếu mấy người nguyện ý, tôi có thể nguyện trung thành với giáo hội Nguyệt Thần của mấy người."

Hắn chỉ hy vọng có thể kéo dài thời gian, chống đỡ được tới tiếp viện trong miệng Mộc Vương tìm đến.

Hoặc là có cơ hội vận dụng con bài chưa lật của mình.

"Đừng hiểu lầm." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết đang đi ở phía trước, bỗng xoay người, lộ ra gương mặt từ bi: "Những thứ này vốn không phải là khổ hình. Hình phạt chỉ làm người phạm tội e ngại, nhưng không giúp bọn họ thiệt tình sám hối. Còn nơi này chính là phòng tinh lọc. Nó sẽ tinh lọc hết mọi tội nghiệt và ngu xuẩn từ trong đáy lòng cậu."

"Có gì khác nhau sao?" Hứa Thâm cắn răng.

"Đương nhiên là có." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết chắp hai tay lại, thần thái thành kính, nói: "Với tội nghiệt mà cậu đã phạm phải, dựa theo luật pháp, chúng ta nên trực tiếp xử tử, nhưng ngô chủ Nguyệt Thần vốn thương hại thế nhân, kể cả một tên tội phạm trầm luân dưới vực sâu, người vẫn nguyện ý cứu giúp, cho bọn họ một cơ hội chuộc tội. Sau này, cậu hãy ở trong này nghe Nguyệt Thần dạy bảo, nhân tiện cũng trông coi mấy con khư, lấy đó để chuộc lại tội nghiệt đi."

Hứa Thâm nhìn ánh mắt hiền lành của lão, bỗng nhiên lại kinh hãi phát hiện, hắn không nhìn ra một chút ác ý nào trong ánh mắt của đối phương.

Nhưng… cái loại cảm giác này càng khiến hắn lạnh toát cả người.

Lão nhân này đã điên rồi!

Bình Luận (0)
Comment