Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 388 - Chương 388. Đó Chính Là Tuyệt Vọng!!!

Chương 388. Đó Chính Là Tuyệt Vọng!!! Chương 388. Đó Chính Là Tuyệt Vọng!!!

"Thứ bị nhốt ở nơi này chính là khư sao, nếu muốn tôi trông coi chúng nó, cần phải cởi bỏ vòng tay cho tôi." Hứa Thâm lập tức nói: "Tôi nguyện ý phối hợp."

"Nguyện ý là tốt rồi." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết lộ ra nụ cười vui mừng, sau đó mang theo Hứa Thâm đi tới một chiếc ghế bên cạnh, hai tay đè lên bả vai hắn, thản nhiên nói: "Ngồi xuống đi."

Hứa Thâm bị ấn ngồi vào ghế.

Phía trên chiếc ghế bằng kim loại màu đen này, bị phủ kín bởi vết máu, phần tay vịn của ghế dựa nổi lên những cái châm kim loại bén nhọn, vài đường nứt ở tít trong góc ghế vẫn còn sót lại thịt nát dính nhầy, cùng với mảnh vụn nội tạng tươi sống, ẩm ướt.

Hiển nhiên, phía trên chiếc ghế này từng xảy ra những chuyện gì đó cực kỳ tàn khốc.

Ngay trong khoảnh khắc Hứa Thâm ngồi xuống, thứ mùi hôi nồng nặc tản ra từ trên ghế đã xộc thẳng vào mũi hắn, hoàn toàn vây quanh hắn.

Giờ khắc này, tựa như hắn vừa trở về nhà.

"Ông muốn làm gì?" Hứa Thâm ý thức được chuyện không ổn.

Trong mắt hắn, lão giả có mặt mũi hiền lành này chính là một con ác ma đang mỉm cười.

"Cậu mang trên mình một thân thể tội nghiệt, lại là trảm khư giả. Bộ thể xác dơ bẩn như vậy đương nhiên phải trải qua lễ rửa tội. Sau khi ta ban cho cậu tân sinh, cậu mới có tư cách ở trong này nghe Nguyệt Thần dạy bảo, thay ngô chủ nuôi dưỡng những con khư thú tội nghiệt này." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết mỉm cười nói: "Nếu không, thánh âm của ngô chủ rơi vào trong tai bộ thân thể tội nghiệt, chính là khinh nhờn ngô chủ."

Hứa Thâm có chút kinh sợ hỏi: "Lễ rửa tội là như thế nào? Đến tột cùng là ông muốn làm cái gì?"

"Nếu đã là thân thể tội nghiệt, tự nhiên phải tước đi tội nghiệt ..." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết nhẹ giọng nói.

Cùng lúc ấy, bàn tay lão kéo chuỗi xiềng xích trên ghế tới, quấn quanh hai tay Hứa Thâm, khóa chặt cứng toàn thân hắn trên ghế.

Hứa Thâm muốn giãy giụa, nhưng vào lúc này, khư lực trong cơ thể hắn đã bị giam cầm, dưới lực lượng phát ra từ ngón tay khô héo của lão giả, mọi phản kháng của hắn đều dễ dàng bị đè xuống.

Hứa Thâm nhìn vẻ mặt của những con người trước mắt, con ngươi ẩn sâu giận dữ, nhưng từ trong đáy lòng lại trào ra căm phẫn và cảm giác vô lực.

Hắn hối hận vì đã ngoan ngoãn đi theo bọn họ tiến vào nội thành, nhưng càng thêm thống khổ khi hiểu rằng… hắn không hề có bất cứ sự lựa chọn nào khác.

Bảo hắn chạy trốn chết ư? Nhưng hắn có thể chạy trốn tới nơi nào được?

Đã vô lực thay đổi, lại không còn lựa chọn nào khác… Đó chính là tuyệt vọng.

"Tôi bị người hãm hại." Hứa Thâm cắn răng nói, hắn vẫn cố gắng thuyết phục đối phương: "Hơn nữa tôi còn là thống lĩnh hội Truy Quang, là thuộc hạ làm việc cho một vị đại nhân vật trong nội thành. Mấy người hãy cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định có thể giúp mấy người tìm ra hung thủ!"

"Bị người hãm hại, cũng là ngu xuẩn." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết khẽ thở dài: "Đây là tội nghiệt đó, con trai ạ."

Bàn tay lão nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hứa Thâm, mang đến sự ấm áp tựa như một vị gia gia hiền lành đang trìu mến răn dạy cháu trai của mình.

Nhưng Hứa Thâm đã nhìn thấu loại bệnh hoạn điên cuồng ẩn giấu bên dưới bộ mặt từ bi của lão rồi, hắn vội vàng nói: "Nhưng hung phạm vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Mấy người định buông tay mặc kệ vậy sao?"

"Chuyện này không cần mày lo lắng, chúng tao sẽ tiếp tục điều tra, tìm ra hung phạm thực sự." Trung niên dẫn đầu cười lạnh nói: "Huống chi mày đã đi vào nơi này, mày cảm thấy bản thân còn có thể bình an vô sự đi ra ngoài sao?"

Trong lòng Hứa Thâm lạnh toát.

Đúng vậy, mọi chuyện đã đi đến nước này, đã không còn liên quan tới những người đã chết kia...

Hắn đã chứng kiến tận mắt bộ mặt thật bên dưới giáo đường này, hiển nhiên bọn họ sẽ không để hắn dễ dàng rời đi như vậy.

"Lau sạch đao đi." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết nhẹ giọng nói.

Lập tức có người gỡ một thanh loan đao tinh xảo với đầy rẫy những vết máu màu đen loang lổ trên tường xuống, đưa vào tay lão.

"Ông muốn làm gì?" Hứa Thâm kinh sợ.

"Cậu đã bị tội nghiệt quấn thân, tôi chỉ có thể lóc sạch tội nghiệt, bao gồm cả bộ túi da trên người cậu xuống, nếu cậu có thể sống sót, nghĩa là cậu đã nhận được phúc trạch của ngô chủ phù hộ, cũng tương đương với, cậu có tư cách được cứu giúp, chuộc tội." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết nhẹ giọng nói.

Con ngươi Hứa Thâm co rút lại.

Lột da?

Hắn nhìn thấy đáp án cực kỳ đáng tin từ trong ánh mắt lão giả kia. Nghĩa là đối phương thực sự muốn ... lột sống da của hắn!

"Tôi là thống lĩnh của hội Truy Quang, tôi... Tôi biết Mặc gia, tôi cũng biết Giang gia!" Mắt thấy đao phong càng ngày càng gần, Hứa Thâm có thể ngửi được mùi máu đậm đặc bên trên, hắn vội vàng báo ra những thế lực mà bản thân biết, hy vọng có thể kéo dài thời gian.

"Cậu quen biết ai cũng vô dụng, ở trước mặt ngô chủ, hết thảy những người ấy đều là kẻ phàm tục." Gương mặt của lão giả mặc trường bào trắng như tuyết kia vẫn đầy hiền lành, nói: "Cũng chính vì cậu là thống lĩnh của hội Truy Quang, cho nên cậu mới có cơ hội đạt được phúc trạch của ngô chủ, nếu không chúng ta đã trực tiếp xử tử rồi. Cậu có hiểu hay không?"

Lão vừa dứt lời, đao phong cũng hạ xuống.

Một đao này đâm thẳng xuống lông mày của Hứa Thâm, hắn lập tức cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo nọ xé tạo vùng lông mày, đau đớn rát bỏng truyền ra.

Sau đó, đao phong bắt đầu theo da đầu, rạch xuống.

Đau đớn kịch liệt, khiến cho Hứa Thâm không nhịn được, trực tiếp bật ra một tiếng kêu thảm thiết.

"Tôi… tôi còn là đại đội trưởng của cục Khư Bí!"

"Vô dụng, đó chẳng qua chỉ là thế lực ở thành Để thôi." Lão giả mỉm cười, tựa như đang nói chuyện phiếm cùng một người rất thân thiết, nhưng đao phong trong tay lại cực kỳ sắc bén, bàn tay hành động cực kỳ vững vàng, ổn định, từ da đầu cắt thẳng một đường xuống.

Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm tới gần tử vong đến thế, hắn có thể cảm nhận được nỗi thống khổ khi thân thể mình bị người ta từ từ cắt gọt.

Máu tươi chảy xuôi, nhuộm đỏ đôi con ngươi trong mắt hắn, nhưng hai tay đã bị trói buộc, hắn không thể giãy giụa.

Bình Luận (0)
Comment