"Hãy niệm thánh kinh của ngô chủ đi, nó có thể giúp cậu giảm bớt thống khổ." Trong giọng nói của lão giả đong đầy từ bi, lão nhẹ giọng nói: "Mấy người dạy cậu ấy đọc, đọc thiên thứ bảy, ngô chủ Nguyệt Thần cứu vớt nghiệt chủ giữa biển khư, thiên người mang quang minh đến thế gian đó."
Năm người bên cạnh khẽ gật đầu, cùng thấp giọng tụng niệm: "Ngô chủ Nguyệt Thần, cầu ngài che mặt mình để không thấy tội lỗi của con, cầu ngài bôi xóa hết thảy những tội nghiệt con mắc phải; cầu ngài tái tạo cho con một trái tim thuần khiết, một lần nữa ban cho con linh hồn chính trực, thẳng ngay."
"Chúng con muốn giống một đứa nhỏ mới sinh, để tiến vào thần quốc, muốn trở thành trẻ nhỏ trong Thần Quốc của ngài."
"Ngô chủ hằng tôn kính của con, mong ngô chủ rủ lòng thương xót hắn… Chỉ cần trong lòng thiết tha tìm kiếm ngô chủ, ngô chủ sẽ hàng lâm."
"Chỉ khi đánh mất bản thân, mới tìm lại được sinh mệnh chân thật..."
Giọng nói của mấy người không ngừng chồng chéo lên nhau, tựa như đang vịnh xướng một đoạn kinh văn xưa cổ… Âm thanh ấy không ngừng vang vọng giữa gian phòng hình phạt tăm tối, không ngừng vờn quanh thân thể Hứa Thâm.
Đoạn kinh văn ấy hoàn toàn tách biệt với những tiếng kêu thảm thiết xung quanh…
" Chỉ khi đánh mất bản thân, mới tìm lại được sinh mệnh chân thật..."
Trong tiếng tụng niệm rì rầm tha thiết, đao phong trong tay lão giả mặc trường bào trắng như tuyết lưu loát chuyển động, cực kỳ thành thạo, dán sát theo da Hứa Thâm chậm rãi cắt xuống, rất nhanh cái đầu đã hoàn toàn bị xé mở, để lộ ra lớp da đầu cùng với gương mặt máu me đầm đìa bên trong, nhìn qua đầy dữ tợn và thống khổ.
Và lão… với vẻ mặt dịu dàng, động tác vững vàng, lại bắt đầu cắt xuống phần cổ.
"Đừng cử động, lưỡi đao lướt đến nơi này rất dễ xé tọa động mạch đó." Lão nhẹ giọng nói.
Thống khổ thật lớn khiến Hứa Thâm không ngừng kêu lên thảm thiết, những lời nói chung quanh khi rõ ràng khi mơ hồ…
Máu thịt không có lớp da bảo vệ, trực tiếp bại lộ trong không khí…
Giờ khắc này, Hứa Thâm có cảm giác tựa như hàng tỷ mũi châm đang đâm lên mặt mình, đau đớn rát bỏng khiến cả gương mặt như muốn bốc cháy, chúng không ngừng bùng lên, khiến cho hắn không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa.
Âm thanh tụng niệm mơ hồ kia, đang dần dần thẩm thấu vào đầu óc hắn...
Chỉ khi đánh mất bản thân, mới tìm lại được sinh mệnh chân thật...
Sinh mệnh chân thật...
Hứa Thâm cắn chặt hàm răng, cảm nhận được đao phong vừa xẹt qua phần cổ, dù đau nhức, nhưng hắn không dám giãy giụa… cần phải cố hết sức kiềm chế chính mình.
"Cậu hãy tụng niệm theo đi, hãy sám hối đi, làm như vậy mới có thể nhận được phúc trạch của ngô chủ phù hộ." Lão giả nhẹ giọng nói.
Hứa Thâm cắn răng, không rên một tiếng.
Lão giả không nói gì nữa, đao phong trên tay vẫn không ngừng cắt xuống, nhưng rõ ràng là tốc độ lột da đã trở nên nhanh hơn, đau nhức vì bị xé rách khiến toàn bộ phía sau lưng hắn đều ướt đẫm, máu tươi tuôn xối xả trên phần trán và gương mặt, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Phần cổ, bả vai, cánh tay, trước ngực.
Đao phong cắt bỏ lớp da, lại chia lìa lớp gân màng dán sát lên máu thịt phía dưới lớp da.
Dưới đau đớn kịch liệt, Hứa Thâm ngất đi.
Nhưng rất nhanh, hắn lại bị đau đớn gọi tỉnh.
Hắn vừa gắng gượng mở mắt, trong bóng đêm màu huyết hồng mơ hồ, ngoại trừ lão giả trước mắt, hắn còn nhìn thấy một bóng dáng đang lơ lửng giữa không trung đằng sau lưng lão giả ấy.
Mai Phù...
Hứa Thâm khẽ há miệng, hắn nhìn thấy khuôn mặt tinh thuần của Mai Phù, muốn gọi tên cô.
Nhưng lời nói đã đến bên miệng, hắn lại nhịn xuống.
Nếu Mai Phù buông xuống, sau đó giết chết toàn bộ những người đang có mặt ở đây, cô ấy sẽ đối xử với hắn như thế nào?
Nếu cô ấy thật sự nguyện ý trợ giúp, khẳng định rằng, dưới sự trợ giúp của cô ấy, hắn có thể đào thoát khỏi nơi này, và trốn đi thật xa?
Nhưng một khi hắn thực sự làm như vậy, thì toàn bộ thế giới hiện thực này... còn có chốn dung thân dành cho hắn hay không?
Huống chi, một khi hai người đánh vỡ giới hạn trước mắt, bọn họ còn có thể đơn thuần làm bạn, đơn thuần ở bên nhau … giống hiện tại nữa không?
Mai Phù nhìn thấy ánh mắt đầy mơ mịt và thống khổ của Hứa Thâm, cô cũng đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, vẻ tươi cười vẫn thấy trên mặt đã hoàn toàn biến mất, đôi mắt ấy chỉ yên tĩnh nhìn chăm chú vào Hứa Thâm thôi.
Tựa như cô đang chờ đợi, chờ đợi Hứa Thâm sẽ kêu gọi mình.
Nhưng đôi mắt Hứa Thâm đang dần dần khép lại… ngay trước mắt cô, từ trong đáy mắt Mai Phù không nhịn được, để lộ ra một tiếng thở than. Cô thấp giọng lẩm bẩm: "Tới cuối cùng, cậu vẫn luyến tiếc thế giới của mình sao?"
Hứa Thâm thống khổ nhắm lại mắt.
Hai tay nắm chặt, hàm răng nghiến chặt, hắn cố ép bản thân mình không được tiếp tục hé răng.
Dưới từng đường đao cắt, làn da toàn thân hắn từ từ bị cắt xuống, lão giả kia có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên cả người run rẩy, nhưng hàm răng vẫn nghiến thật chặt, từ trong đáy mắt còn lộ ra một mảnh sáng nhạt trước mắt…
nghị lực cứng cỏi như thế, đã vượt qua rất nhiều người mà lão từng trông thấy.
Theo đao phong không ngừng chuyển động, lớp da trên nửa thân thể Hứa Thâm đều bị tước bỏ.
Máu thịt trần trụi, lộ ra bên ngoài, Hứa Thâm không dám tiếp tục tựa lưng vào ghế ngồi nữa, phía trên những viên kim loại tròn tròn được gắn đầy lên phần lưng ghế dựa kia, vẫn còn lưu lại thật nhiều máu thịt hư thối, chúng làm cho phần máu thịt trên cơ thể hắn đau đớn, nhiễm trùng và sưng lên.
Trong đôi mắt của năm vị chấp pháp giả mặc nguyệt bào, cũng lộ ra vài phần ngưng trọng. Sự kiên nhẫn của thiếu niên thành Để này đã vượt qua những gì bọn họ tưởng tượng.
Theo da thịt bong ra từng mảng, rất nhanh, lớp da toàn thân Hứa Thâm đều bị cắt xuống.
Máu tươi đã men theo ghế dựa chảy xuôi xuống dưới, toàn bộ ghế dựa như vừa được lấy ra từ ao máu, máu rơi như mưa.
Nếu là người thường, dưới thống khổ vô ngần như thế, đã sớm đau chết đi.
Dù có thể chịu đựng vượt qua nỗi thống khổ này, thì dưới tình trạng xuất huyết mãnh liệt như thế, cũng rất có khả năng đã sớm tắt thở từ lâu.
Nhưng Hứa Thâm là trảm khư giả, trong cơ thể hắn có khư lực bảo hộ, với hắn quá trình lột da này còn chưa đủ trí mạng.
Mặc Thanh Hạo kia đã bị bắn vỡ đầu còn có thể tái sinh cơ mà?