Tuy Hứa Thâm không phải năng lực giả hệ trọng cấu, nhưng suy cho cùng, hắn cũng bước vào hình thái thứ hai rồi, sinh mệnh đã trở nên siêu phàm rồi.
Sau khi toàn bộ túi da đều bị lột hoàn chỉnh, lão giả mặc trường bào trắng như tuyết kia ném bộ túi da ấy sang chiếc bàn bên cạnh, chợt hướng ánh mắt nhìn qua thiếu niên huyết nhục đầm đìa đang nửa nằm trên ghế, lúc này đã không còn trông thấy gương mặt vốn có của đối phương, toàn thân đều rơi vào tình trạng máu thịt mơ hồ.
Nhưng lão nhìn ra, thiếu niên này vẫn tỉnh táo, hắn chưa từng ngất đi.
"Đau ư?" Lão giả nhẹ giọng nói: "Ngô chủ phù hộ, cậu đã thành công thoát khỏi tội nghiệt, hiện giờ phải xem về sau, cậu có thể thay ngô chủ nuôi dưỡng những con khư tội nghiệt này, để cho chúng nó cũng thấm nhuần Thần ân hay không."
Cả đôi mắt và hàm răng Hứa Thâm đều gắt gao đóng chặt, hắn không hé răng nửa lời.
"Cởi bỏ vòng cấm cho cậu ta, chỉ cần khóa hai chân lại là được." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết nói.
Trung niên dẫn đầu khẽ gật gật, lập tức lấy ra một cái chìa khóa cởi bỏ vòng cấm trên tay Hứa Thâm, theo một tiếng “Crack”, vòng tay bật mở, gã liếc mắt nhìn Hứa Thâm một cái, cũng không lo lắng đối phương sẽ vùng lên đánh lén ngay trong lúc này.
Gã đã làm tốt phòng bị, huống chi bên người Hứa Thâm không có binh khí, trang phục tác chiến cũng như làn da kia, bị lột bỏ đi rồi.
Ngay sau đó, gã trực tiếp khoá vòng cấm lên chân Hứa Thâm.
Thông qua quá trình này, Hứa Thâm cảm giác được khư lực đang thong thả khôi phục trở lại.
Ngay trong khoảnh khắc cái vòng trên tay được cởi bỏ, khư lực trong cơ thể thong thả dâng lên, tựa như một đóa hoa bông, từ từ xoã tung ra, khiến cho hắn có thể cảm nhận được nó, nhưng hết thảy đều cực độ mỏng manh.
Sau khi dưới chân bị cái vòng kia khóa lại, dường như loại cảm nhận mơ hồ này lại suy yếu thêm vài phần, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng cảm nhận được.
Hứa Thâm lập tức điều động khư lực, chặn lại tình trạng xuất huyết.
Nhưng ngay khi bắt đầu hành động, hắn mới phát hiện, mình chỉ có thể điều động được khư lực từ khoảng giữa ngực trở lên, còn bên dưới từ khoang bụng đến phần eo, khư lực không thể trầm xuống được, tựa như đã gặp phải một thứ lực cản nào đó.
Và lực cản ấy đến từng cái vòng cấm dưới chân.
Đúng là chiếc vòng này có thể ép lui khư lực, nhưng có vẻ như nó không được cao cấp như Hứa Thâm đã tưởng tượng, nghĩa là khả năng phong tỏa của nó không thể bao phủ toàn thân. Lúc này, khi nó được khóa trên chân hắn, phạm vi phong tỏa khư lực chỉ bao phủ được nửa người dưới, khó trách lúc trước khi chiếc vòng được đặt tại cổ tay, khư lực toàn thân trên dưới lại hoàn toàn bị phong tỏa.
"Hiện giờ đã đến lúc tước bỏ mọi tội nghiệt trong cơ thể cậu." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết nhẹ giọng nói.
Hứa Thâm lập tức mở mắt nhìn.
"Đừng lo lắng, con trai. Ta sẽ không làm cậu bị thương, chỉ lấy đi khư binh trên người cậu mà thôi. Mấy thứ này đã không còn thích hợp với cậu nữa." Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết mang theo vẻ mặt hiền lành nói.
Đôi mắt Hứa Thâm chăm chú nhìn lão một cái thật sâu, tới cuối cùng, hắn vẫn cắn răng, không hề phản kháng.
Bởi vì lúc này, người là dao thớt ta là thịt cá… Thứ đang ở trước mắt hắn không phải lão giả này, mà là quyền thế sau lưng lão.
Cũng dựa vào thứ quyền thế này, mới ép cho hắn không thể không cam tâm tình nguyện để mặc cho bọn họ tiến đến.
Chỉ cần sinh ở hiện thực là không thể tránh né.
Bỗng nhiên bàn tay của lão giả mặc trường bào trắng như tuyết kia nhẹ nhàng vỗ vào trong ngực Hứa Thâm, trong cơ thể hắn lập tức sinh ra một loại cảm giác tựa như trái tim vừa nổ tan tành, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Ngay sau đó, từ bên trong thân thể máu huyết đầm đìa của hắn rơi xuống từng kiện khư binh.
Nếu như loại đả kích tạm thời lúc trước khiến cho khư lực trong Hứa Thâm đứt đoạn, bị phong tỏa toàn thân, thì loại phong tỏa này càng thêm triệt để hơn cái vòng cấm trên chân, nó khiến cho khư binh trong cơ thể hắn hoàn toàn không cảm nhận được khư lực.
Từng món khư binh, bao tay, máu đen, mặt nạ... lần lượt rơi xuống, bàn tay lão giả mặc trường bào trắng như tuyết lập tức vươn ra, tiếp được tất cả.
Chờ đến lúc lão giả mặc trường bào trắng như tuyết bắt được chiếc mặt nạ kia, trong miệng lão nhẹ nhàng “Di” một tiếng, sắc mặt khẽ biến.
"Là mặt nạ của Giang gia?"
Đến tận lúc này, lão giả mặc trường bào trắng như tuyết mới nghĩ đến lời nói lúc trước của Hứa Thâm, ánh mắt lão không khỏi nhìn về phía hắn, không nghĩ tới thiếu niên thành Để này lại thật sự biết Giang gia, hơn nữa còn là một chiến tướng Quỷ Nguyệt của Giang gia!
"Vì sao trên tư liệu lại nói cậu ta họ Hứa?" Sắc mặt lão giả mặc trường bào trắng như tuyết nọ lập tức trở nên âm trầm, nhìn về phía năm vị chấp pháp nguyệt bào bên cạnh.
Năm người bọn họ cũng thấy được mặt nạ, tất cả đều kinh hãi, không nghĩ tới Hứa Thâm lại là người của Giang gia.
Chẳng lẽ đối phương là quân cờ bí mật mà Giang gia chôn giấu tại thành Để?
Nhưng dòng họ của Hứa Thâm...
"Giáo… giáo chủ đại nhân. Về chuyện này… chúng ta cũng không nắm rõ tình hình." Trung niên dẫn đầu vội vàng nói, mồ hôi lạnh đã chảy ra trên trán gã.
Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết cầm chiếc mặt nạ lên, khẽ chau mày. Một lúc lâu sau, lão mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Trước kia, Giang gia từng có chút thân cận với Giáo hoàng của chúng ta, cũng từng nhận được Thần ân. Đáng tiếc, mấy năm nay, Giang gia đã dần dần rời bỏ ý chỉ của ngô chủ, cô phụ Thần ân. Thôi được, nếu sớm biết cậu là người của Giang gia, coi như niệm tình cũ, ta cũng có thể trục xuất cậu trở về Giang gia. Nhưng việc đã đến nước này, cậu đã được tước bỏ tội nghiệt, hãy ở lại chỗ này đi."
Lão khẽ lắc đầu, bàn tay vẫn cầm chiếc mặt nạ, ánh mắt lại nhìn về phía năm người bên cạnh: "Kẻ mà mấy người bắt về chính là tội phạm ở thành Để, có hiểu được không?
Sắc mặt năm người chuyển thành tái nhợt, tất cả đều cuống quít cúi đầu: "Hiểu được!"
Lão giả mặc trường bào trắng như tuyết khẽ gật đầu. Chuyện này không thể thoát khỏi liên quan tới năm người kia, lão tin tưởng đám người này sẽ không nói bậy.