“Dường như ngâm mình trong sương mù dày đặc, cũng là một loại tu hành.” Ánh mắt Hứa Thâm thoáng chớp động.
Tuy nhiên, so với chuyện tu hành tinh thần lực, thứ mà hắn cần phải làm trước, chính là tăng lên chiến lực thực tế của mình.
Lúc này, khư lực trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, tu luyện giai đoạn thứ nhất triều lãng của Bí Thuật Khư Lãng.
Dao động khư lực không ngừng kéo dài trong cơ thể. Trên phương diện tinh lọc khư lực, hiệu quả hơn của bí thuật này mạnh hơn rất nhiều so với phương pháp tinh lọc khư lực dựa trên cách khuấy động để rò rỉ (lậu động tinh lọc pháp) mà Hứa Thâm tự nghiên cứu ra.
Thời gian trôi qua, Hứa Thâm đã đợi trong khách sạn nhỏ được mười ngày.
Vào ngày thứ ba, Mặc Tiểu Tiểu thông qua dụng cụ truyền tin gọi tới, Hứa Thâm cân nhắc một chút, lần này hắn không từ chối tiếp nhận.
Chờ thông tin vừa kết nối, Hứa Thâm chợt nghe thấy giọng nói mừng rỡ của Mặc Tiểu Tiểu truyền tới từ đầu dây bên kia, thì ra cô ấy tìm hiểu được đã rất lâu rồi Hứa Thâm không trở về cục Khư Bí. Lúc trước, cô ấy từng gọi điện cho hắn rất nhiều lần nhưng không có người nhận, trong lòng cực kỳ lo lắng, sợ hắn gặp chuyện không may, bởi vậy trong khoảng thời gian này, cô ấy vẫn thường xuyên gọi điện cho hắn.
Hiện giờ biết được Hứa Thâm không sao, Mặc Tiểu Tiểu đã yên tâm hơn rồi.
Hứa Thâm bảo cô giữ bí mật, đừng cho người khác biết cô có thể liên lạc với hắn.
Mặc Tiểu Tiểu thấy Hứa Thâm thần thần bí bí như vậy, cũng không hỏi han quá nhiều, chỉ nói một câu đồng ý, sau đó dặn dò hắn nếu rảnh rỗi, nhất định phải tới tìm cô nói chuyện phiếm.
Mười ngày … đảo mắt một cái là qua.
Trong quãng thời gian này, ngoại trừ Mặc Tiểu Tiểu, cũng chỉ có Nguyệt Linh liên lạc với hắn, truyền tình báo đến.
Hứa Thâm thu dọn một chút, lại một lần nữa thuận tay cầm đi mấy tấm phiếu nhỏ từ trong ngăn kéo của khách sạn, sau đó rời khỏi nơi này, ra bên ngoài, hắn tìm được một chiếc taxi, trực tiếp lên xe, báo tên địa điểm.
Không lâu sau, chiếc xe đi vào đoạn đường phồn hoa thuộc khu thành thị, rồi dừng lại phía trước một tòa cao ốc.
Hứa Thâm nhìn tòa cao ốc sừng sững trong màn sương mù dày đặc trước mắt, đôi mắt hơi chớp động, sau đó chậm rãi đi vào.
Bảo vệ gác cổng nhận ra Hứa Thâm, vội vàng cung kính hành lễ.
Hết thảy đều không có gì khác thường.
Hiển nhiên những tiểu nhân vật cấp dưới này, hoàn toàn không nắm rõ những chuyện xảy ra của tầng lớp thống lĩnh phía trên.
Hứa Thâm tiến vào phòng, bảo lễ tân gọi Đại Lỵ Lỵ.
Rất nhanh, thông tin liên lạc được kết nối, Hứa Thâm nhận dụng cụ truyền tin từ quầy lễ tân đưa tới, nhẹ giọng nói: “Là tôi.”
Đầy dây bên kia dụng cụ truyền tin lập tức im lặng vài giây, sau đó mới truyền đến giọng nói mừng rỡ của Đại Lỵ Lỵ: “Ngài đã trở lại?”
“Ừm.” Hứa Thâm nhẹ giọng nói: “Mộc Vương đâu?”
“Lúc bình thường, đại thủ lĩnh không có mặt tại tổng bộ.” Đại Lỵ Lỵ lập tức nói, chợt nghi hoặc hỏi: “Hẳn là ngài có cách liên lạc với đại thủ lĩnh…”
“Dụng cụ truyền tin của tôi bị mất.”
“Ách...” Đại Lỵ Lỵ phản ứng lại, khó trách đối phương lại để cho lễ tân liên lạc với cô, cô nói ngay: “Hiện giờ để tôi liên lạc với Chu thủ lĩnh, nhờ cô ấy hỏi một chút, thuận tiện cũng báo tin vui thủ lĩnh ngài đã trở về cho mọi người biết.”
“Được.” Hứa Thâm kết thúc liên lạc.
Sau đó hắn bước vào thang máy, đến tầng thống lĩnh.
Thang máy bên cạnh phòng họp thống lĩnh cực kỳ im lặng, yên tĩnh không một bóng người, gian cuối cùng là văn phòng của Mộc Vương, giờ phút này, cũng không có ai ở trong.
Hứa Thâm bước vào Khư giới, đi xuyên qua cửa lớn, tiến vào trong văn phòng, ngồi xuống một chiếc sô pha, lặng lẽ chờ đợi.
Mười phút sau, Hứa Thâm nhìn thấy một bóng dáng nhanh chóng chạy tới, người nọ chính là Chu Viên Viên.
Cô nhìn khắp nơi xung quanh, rồi nhanh chóng nhìn thấy Hứa Thâm đang ngồi trong văn phòng của Vương Mộc, trên mặt lập tức hiện lên vẻ sửng sốt, sau đó cũng thông qua Khư giới thâm nhập vào trong này.
“Cậu không sao chứ?” Chu Viên Viên đánh giá Hứa Thâm từ trên xuống dưới một lượt, ngay khi ánh mắt cô chạm phải bộ giáo bào màu trắng đang được Hứa Thâm mặc trên người, sắc mặt thoáng biến hóa, có chút nghi hoặc.
“Tôi không sao.” Hứa Thâm lộ ra một nụ cười.
“Tóc trên đầu cậu...” Chu Viên Viên nhìn Hứa Thâm, từ lúc nhìn thấy hắn đến giờ, cô luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, dường như hắn đã có chút khác biệt với trước kia.
Hứa Thâm sờ sờ đỉnh đầu sáng bóng, mặc dù làn da đã được trọng cấu tái sinh, nhưng tạm thời mái tóc vẫn chưa mọc ra, phối hợp với giáo bào tín đồ trên người, nhìn hắn rất giống như một vị tăng giáo nào đó.
Hứa Thâm chỉ cười cười, không giải thích.
Chu Viên Viên thấy Hứa Thâm không nói, cũng không tiếp tục hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ngồi sang một bên, nói: “Tôi đã thông báo với Mộc Vương, anh ta đang chạy tới, hẳn là các thủ lĩnh khác cũng sẽ có mặt ngay thôi, ăn mừng cậu trở về.”
Ăn mừng... Đôi mắt Hứa Thâm hơi chớp động, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không.
“Bọn họ có dày vò cậu không?” Chu Viên Viên chăm chú nhìn Hứa Thâm.
Hứa Thâm khẽ lắc đầu: “Chỉ bị đói bụng mấy ngày thôi.”
Chu Viên Viên nghe vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy còn tốt.”
“Tôi cũng nghe nói về chuyện của cậu, có vẻ như Mộc vương đã ra mặt, nếu không bọn họ đã dám đến tận đây để bắt cậu, hơn phân nửa sẽ không dễ dàng dừng tay như vậy đâu.” Chu Viên Viên thở dài.
Có một số chuyện cô không tiện nói nhiều.
Về loại chuyện này, cô đã đoán ra trong hội có người bán đứng Hứa Thâm, nhưng không có chứng cớ, có nói ra cũng không ý nghĩa, ngược lại sẽ gây rắc rối cho chính mình.
“Ừm.” Hứa Thâm bình tĩnh gật đầu.
Không lâu sau, bóng dáng Mộc Vương chạy đến, gã hơi sửng sốt một chút khi nhìn thấy hai người trong văn phòng của mình, thậm chí còn thoáng cau mày, nhưng rất nhanh hàng chân mày đã giãn ra, gã bình tĩnh mở cửa văn phòng, đi vào, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Thâm.
“Cậu đã trở lại.” Chẳng bao lâu sau, khuôn mặt Mộc Vương đã giãn ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Bọn họ có làm gì cậu không?”
Hứa Thâm ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Vương, vẻ mặt bình tĩnh, trong lời nói lại mang theo một loại cảm giác tĩnh mịch, âm u khác thường: “Đại thủ lĩnh, sao lúc trước anh không nói cho tôi biết, giáo hội Nguyệt Quang chính là thế lực của chúng ta ở trong nội thành?”