“Ừm.” Hứa Thâm thấp giọng nói: “Gần đây có rảnh không, giúp tôi làm một việc.”
“Là chuyện rất quan trọng sao? Cậu cứ nói thẳng đi.” Nguyệt Linh ở đầu kia của dụng cụ truyền tin mở miệng nói.
Cô cũng đoán được dãy số vốn đã lưu trong dụng cụ truyền tin đã lâu nhưng bình thường vẫn không hề xuất hiện này, lại đột nhiên kết nối, hơn phân nửa là có việc muốn nhờ rồi.
Nếu là người khác, khẳng định là cô lười phản ứng lại, nhưng Hứa Thâm thì khác. Hắn đã hai lần tương trợ cô, và chỉ cần không phải là chuyện quá khó xử, cô đều sẽ cố gắng tương trợ.
“Cô có biết hội Truy Quang không?”
“Đương nhiên là biết rồi.” Đôi mắt Nguyệt Linh khẽ động, nói: “Nghe nói có không ít trảm khư giả trong phân cục, đều từng nhậm chức làm việc ở hội này. Sao vậy, gần đây cậu có xung đột với hội Truy Quang sao?”
“Không có xung đột.” Hứa Thâm nói: “Tôi muốn cô giúp tôi điều tra tình huống của mấy vị thủ lĩnh hội Truy Quang.”
Như vậy còn nói không có xung đột... Nguyệt Linh thầm phun nước bọt trong lòng, chợt nói: “Nghe nói thủ lĩnh của hội Truy Quang đều là hình thái thứ hai, muốn theo dõi tin tức của bọn họ có chút khó khăn, nếu đụng phải hệ cảm giác, có lẽ hành động của tôi sẽ rút dây động rừng. Tuy tôi không lo lắng cho chính mình, nhưng bị lộ có làm hỏng chuyện của cậu không?”
“Sẽ không.” Hứa Thâm nói: “Hơn nữa tôi cũng không bảo cô điều tra trực tiếp những vị thủ lĩnh này, chỉ muốn điều tra một chút tình huống giao tiếp bên người bọn họ, ví dụ như người thân thuộc này kia.”
“Cậu muốn điều tra vị thủ lĩnh nào?” Nguyệt Linh hỏi.
“Toàn bộ.”
“Toàn bộ?” Giọng nói của Nguyệt Linh lập tức đề cao thêm mấy độ.
Chờ một hồi, không thấy âm thanh phản hồi truyền tới từ đầu dây bên Hứa Thâm, Nguyệt Linh nhanh chóng lấy lại tinh thần, sắc mặt cô khẽ biến đổi, ý thức được chuyện này cực kỳ nghiêm trọng rồi. Cô thấp giọng nói: “Cậu có xung đột rất lớn với hội Truy Quang sao? Có thể dùng phương thức khác để hòa hoãn không? Nếu cậu muốn, có lẽ tôi sẽ giúp được cậu.”
“Không cần, chỉ cần cô giúp tôi điều tra được những thứ này là được.” Hứa Thâm nói.
Nguyệt Linh nghĩ đến thứ sức mạnh Hứa Thâm từng thể hiện trong động khư, ánh mắt hơi chớp động, nói: “Được, tôi sẽ giúp cậu chuyện này, mặt khác nếu ở thời điểm mấu chốt, cậu cần tôi giúp đỡ, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Trong mắt Hứa Thâm hơi lóe lên, đối phương ý thức được việc hắn muốn làm, nhưng vẫn có thể nói ra những lời như vậy, thật khiến người ta bất ngờ.
Hứa Thâm nghe được lời nói của cô ấy hoàn toàn không phải khách sáo, mà là thật sự sẽ ra tay tương trợ.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.” Nguyệt Linh nói.
Hai người lại nói thêm vài câu, Hứa Thâm đơn giản thuật lại tình huống của mấy vị thủ lĩnh cho cô, trong lòng Nguyệt Linh đã rõ, trực tiếp kết thúc liên lạc.
Chờ đầu dây bên kia ngắt liên lạc, Hứa Thâm đi tới, ngồi trên chiếc giường duy nhất trong phòng khách sạn nhỏ.
Điều kiện của khách sạn nhỏ này rất bình thường, dưới mặt đất còn tỏa ra một thứ mùi kỳ lạ.
Hắn ngồi ở nơi này, lại có thể nghe được âm thanh vang lên từ phòng cách vách bên cạnh, tiếng thở gấp của người phụ nữ, cùng với tiếng va chạm vào vách tường.
Không có trang phục tác chiến, cũng không có kiếm Trảm Khư, Hứa Thâm không thể luyện kiếm.
Hắn im lặng ngồi một lát, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, tu luyện bí thuật Nam Ngưng đưa cho.
...
Trong căn phòng nhỏ tối tăm.
Cánh cửa đang đóng chặt, chợt hơi mở ra, thiếu niên vẫn ngồi trước bàn ăn trong căn phòng nhỏ ấy, lại từ từ đứng dậy.
Xung quanh hắn, có rất nhiều ánh mắt tha thiết.
Chỉ là… thân hình bên dưới những ánh mắt ấy, đều là quái vật dữ tợn, có con đang dán sát tứ chi, nằm sấp trên tường, có con đang nằm ngửa trên trần nhà, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư… Tất cả chúng đều đi theo phía sau Hứa Thâm.
Trong số những quái vật này, có bóng dáng của một thanh niên, trông không khác gì con người, cũng đi theo bên người thiếu niên nọ.
“Con muốn đi ra ngoài sao?” “Ma ma” với vóc dáng to lớn và đôi mắt hiền lành, khẽ cất giọng dịu dàng hỏi.
Thiếu niên khẽ gật đầu: “Con cần đi ra ngoài một lát.”
“Hãy để cậu ấy ở bên cạnh con.” “Ma ma” không hề ngăn cản, chỉ dịu dàng nói.
Thiếu niên nọ gật đầu, hắn từ từ đi về phía cửa, bước ra khỏi căn phòng nhỏ kia.
Bóng dáng thanh niên kia, cũng đi theo phía sau hắn, cùng bước ra khỏi căn phòng nhỏ.
...
Đột nhiên trong phòng khách sạn, xuất hiện một làn gió nhẹ nhàng thổi tới.
Sương mù bên trong khách sạn không hoàn toàn biến mất, cộng với việc bản thân khách sạn này vốn đã cũ nát từ lâu, có chút trống không, khiến cho sương mù thẩm thấu tiến vào.
Mà lúc này, cánh cửa sổ không đóng chặt kia, đột nhiên “Ba” một tiếng mở ra.
Sương mù dày đặc tràn vào, nhưng một màn kỳ lạ bỗng xuất hiện.
Theo lý thuyết, lẽ ra khi sương mù dày đặc tràn vào trong phòng, chúng sẽ xâm nhập tới mỗi một ngóc ngách bên trong, không chừa lại một tấc không gian nào, nhưng lạ thay, màn sương mù ấy lại đi vòng qua một tồn tại nào đó không thể nhìn thấy. Rồi theo quá trình màn sương mù dày đặc dần dần né tránh, tản ra, ở khoảng giữa không gian chợt xuất hiện một bóng người.
Rõ ràng là một bóng dáng cao ngất.
Bóng dáng cao lớn nọ nắm lấy cửa sổ, rồi thả người nhảy vào màn sương mù dày đặc bên ngoài.
Sương mù dày đặc bao quanh, bóng dáng ấy đặt mình trong màn sương mù dày đặc, trôi nổi giữa không trung, tựa như không có trọng lượng.
Bóng dáng ấy nhẹ nhàng điểm chân một cái, lập tức có thể nhảy ra ngoài bốn năm mét từ bên trong sương mù dày đặc, hành động cực kỳ nhẹ nhàng, lưu loát.
Sương mù dày đặc như bông tuyết dính bên ngoài bóng người, một khi tầng sương mù bị tích lũy nhiều hơn, đối phương sẽ nhẹ nhàng phẩy đi một cái, tất cả đều bay mất…
Giữa màn sương mù dày đặc, bóng dáng ấy đi dạo một vòng bên ngoài khách sạn nhỏ, sau đó trở về trong gian phòng trên tầng hai, đến bên cạnh thiếu niên đang ngồi trên giường, rồi dần dần biến mất.
Hứa Thâm mở mắt ra.
Đáy mắt lộ ra một chút sắc bén, đặc biệt có tinh thần.
“Xa nhất là 15 mét...” Hứa Thâm lẩm bẩm.
Nếu lão giả mặc áo đuôi tôm bên cạnh Nam Ngưng vẫn còn ở đây, lại nhìn thấy một màn này, hơn phân nửa sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Mới gần mười ngày trước, khi song phương còn ở cạnh bên nhau, Hứa Thâm đã vượt qua giai đoạn “Vụ giả” thứ nhất, mà giờ phút này, rõ ràng là tinh thần lực của hắn đã đạt tới trình độ “Mạo hiểm gia” ở giai đoạn thứ hai rồi.
Tuy nhiên, nếu vị lão giả mặc áo đuôi tôm kia có mặt ở đây, Hứa Thâm sẽ không kêu gọi nó ra.