Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 406 - Chương 406. Giết Bọn Họ Chẳng Liên Quan Gì Tới Chân Tướng Cả!

Chương 406. Giết Bọn Họ Chẳng Liên Quan Gì Tới Chân Tướng Cả! Chương 406. Giết Bọn Họ Chẳng Liên Quan Gì Tới Chân Tướng Cả!

Hứa Thâm mặc xong chiến giáp, lập tức nhận lấy trường kiếm do Đại Lỵ Lỵ đưa tới.

“Cô thật tinh mắt.” Mộc Vương cười khen ngợi Đại Lỵ Lỵ một câu, nói: “Thanh kiếm này không tồi, nguyên liệu tạo nên nó là cái sừng nhọn của một con khư cấp B, cực kỳ sắc bén, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là kiếm quá cứng, dễ gãy.”

“Rất sắc bén sao?” Hứa Thâm nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, cảm thụ trọng lượng của nó, thản nhiên hỏi một câu.

“Có cơ hội cậu thử một chút là biết.” Mộc vương khẽ cười nói.

“Vậy thử luôn bây giờ đi.” Hứa Thâm nhẹ giọng nói.

Thanh kiếm trong tay hắn chợt động, trực tiếp chém thẳng về phía vị thanh niên gấp gáp nóng nảy đang đứng gần hắn nhất.

“Phốc” một tiếng, kiếm quang lướt qua, vị thanh niên kia bất ngờ không kịp đề phòng, hiển nhiên gã tuyệt đối không ngờ Hứa Thâm lại phát động tập kích đột ngột đến vậy. Vẻ mặt gã đầy kinh ngạc, kiếm phong chém vào đốt sống cổ lại bị kẹt lại, bị một thứ giống như chất nhầy màu đen ngăn cản.

Thứ này nằm trong cổ gã, có màu đen như nhựa cao su, cực kỳ dính nhầy.

Hứa Thâm nhanh chóng rút kiếm trở lại, máu tươi phun theo, vật chất màu đen nọ nhanh chóng nhúc nhích, muốn chữa lành vết thương.

Đến lúc này, thanh niên nọ cũng phản ứng lại, gã vội vàng bịt kín cổ họng, liên tiếp lui về phía sau, kinh hãi nhìn Hứa Thâm: “Mày… mày đang làm cái gì vậy?”

“Đang thử kiếm, anh không nhìn ra sao?” Hứa Thâm nhẹ giọng nói.

Trong lúc nói chuyện, bóng dáng hắn đã nhanh chóng bước ra, chém xuống phát kiếm thứ hai.

Thanh niên phía đối diện kinh hãi tột cùng, gã dùng một tay che cổ, còn một tay khác nhanh chóng rút kiếm, chém về phía Hứa Thâm.

Ánh bạc lóe lên, đao phong thét gào.

Ngay lập tức, kiếm quang trên tay Hứa Thâm đi vòng qua thanh kiếm của thanh niên nọ, như một luồng sấm sét giữa trời quang, trực tiếp chém ngang trên cổ gã.

Thứ vật chất màu đen dấp dính, đang không ngừng nhúc nhích kia, trực tiếp bị đao phong chém đứt. Tuy thứ vật chất nọ cực kỳ dẻo dai, tựa như nhựa cao su thuần chất, nhưng vẫn không thể cản nổi loại lực lượng cực kỳ lớn này, trực tiếp bị xé toang ra.

“Phốc” một tiếng, con ngươi trong hốc mắt thanh niên ấy trợn lên tròn xoe, tựa như tuyệt đối không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy. Rồi rất nhanh, cái đầu gã đứt lìa, bay thẳng ra ngoài.

Thanh kiếm vốn đang vung chém giữa không trung, cũng trở nên yếu đuối vô lực, trực tiếp rơi xuống dưới.

Một cái đầu rơi xuống ngay trên mặt đất dưới văn phòng, mang theo vết máu, lăn lộn và văng tung tóe trên đường đi.

Từ lúc Hứa Thâm ra tay đến khi kết thúc, chỉ vỏn vẹn không đến ba giây.

Tất cả mọi người đều có chút ngây người, nhìn thân thể không đầu cứng đờ của tại chỗ của thanh niên ấy, sau đó lại có chút khiếp sợ nhìn về phía Hứa Thâm.

Trên thực tế, ngay khi Hứa Thâm vung kiếm đánh ra công kích đầu tiên, bọn họ đã phản ứng lại, nhưng chẳng một ai ngờ được Hứa Thâm lại không hề nói đùa, sát ý trong lòng hắn lại kiên quyết đến thế…

Hắn lại thật sự chém chết đối phương rồi!

Còn là ngay trước mặt mọi người nữa???

"Hứa Thâm!"

Thanh niên nọ vừa mất mạng, Mộc Vương cũng hoàn hồn trở lại, vẻ mặt đầy mỉm cười lúc trước bỗng chốc trở thành tái mét. Gã gằn giọng, gầm lên cái tên Hứa Thâm kia.

Hứa Thâm cầm thanh kiếm dính máu trong tay, chỉ lẳng lặng nhìn gã một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Giáo hội Nguyệt Quang có tư liệu tỉ mỉ kỹ càng về quá trình phạm tội lúc trước của tôi, chắc chắn không phải cục Khư Bí bên kia cung cấp, chỉ có thể là người của chúng ta bên này thôi."

Mộc Vương cắn răng nói: "Coi như trong chuyện này có điểm khuất tất, cũng phải cẩn thận kiểm tra rõ ràng mới có thể phán định được. Cậu đã khẳng định được hắn chính là kẻ bán đứng cậu hay chưa?"

Hứa Thâm nở nụ cười.

Hắn không tiếp tục nói chuyện nữa, trên mặt chậm rãi hiện ra màu đen, thứ màu đen này trực tiếp thẩm thấu từ bên trong làn da trắng nõn, ra bên ngoài, từ từ rõ nét, hình thành nên một tấm mặt nạ tựa như ác quỷ.

Vù!

Bỗng nhiên Hứa Thâm vung kiếm, không một chút dấu hiệu, hắn đã ra tay với lão giả khác, đang ngồi gần đó.

Lão giả nọ thoáng sửng sốt, trong lòng lập tức trở nên vô cùng hoảng sợ, không nghĩ tới Hứa Thâm đã chém giết thanh niên kia còn không đủ, vẫn muốn động thủ với lão ta!

Sự cố Hứa Thâm gặp chuyện không may, đã sớm bị các thủ lĩnh khác biết được từ hơn mười ngày trước rồi. Những thủ lĩnh này vốn không phải đèn cạn dầu, hơi chút hiểu biết một hai, đã đoán ra có người ở bên trong gây khó dễ, cố ý hãm hại Hứa Thâm rồi.

Vốn tưởng rằng Hứa Thâm ra tay với thanh niên kia, là bởi vì hắn nắm trong tay chứng cứ, chứng minh được thanh niên nọ chính là kẻ đã làm chuyện này…

Nhưng… là hắn giết lung tung sao? !

Bất thình lình bị chém tới, khiến cho lão giả không kịp phòng bị, lại thêm kiếm quang cực nhanh đánh xuống, gần như không cho lão có quá nhiều thời gian làm ra phản ứng.

Năng lực của lão giả này thuộc hệ thao túng, có thể điều khiển ánh sáng.

Lão vội vàng phóng thích năng lực, ánh sáng cực mạnh chợt bùng nổ, muốn ảnh hưởng tới tầm nhìn của Hứa Thâm.

Nhưng tốc độ phát động năng lực của lão lại không theo kịp tốc độ vung chém của Hứa Thâm.

“Phốc” một tiếng.

Cái đầu lão giả cũng rớt xuống.

Lão ta không giống thanh niên vừa nãy, khư binh loại phòng thủ không được mạnh mẽ như vậy, không thể ngăn cản đòn tập kích bất ngờ kia.

Cái đầu thứ hai rơi xuống, đám thủ lĩnh khác trong văn phòng đều kinh hãi. Tất cả vội vàng rút binh khí ra, đi tới vây quanh Hứa Thâm.

"Hứa Thâm! !" Mộc Vương phẫn nộ rồi.

Ngay trước mặt vị đại thủ lĩnh này mà Hứa Thâm lại dám liên tiếp giết người?!

Mà càng khiến gã kinh hãi chính là, người trẻ tuổi vừa trở thành hình thái thứ hai này, lại có lực lượng đáng sợ đến vậy. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn bạo phát ra tay, lại khiến cho hai vị thống lĩnh không chút phản kháng bị chém chết rồi?

"Nếu cậu còn động đậy, tôi sẽ coi như cậu không kiềm chế được bản thân, trực tiếp giết ngay tại chỗ!" Mộc Vương giận dữ nói.

Bóng dáng Hứa Thâm ngừng lại một chút, đôi mắt sau lớp mặt nạ cực kỳ bình tĩnh, nói: "Tôi vẫn đang khống chế được bản thân, tôi hiểu rất rõ mình đang làm chuyện gì."

"Cậu vừa trở về, không lẽ cậu đã điều tra ra bọn họ chính là người đã hại cậu? Tuyệt đối không có khả năng!" Mộc Vương giận dữ nói.

Hứa Thâm lại nở nụ cười.

"Giết bọn họ chẳng liên quan gì tới chân tướng cả." Hắn nhẹ giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment