"Tôi không có tâm trạng và nhiều tinh lực đến vậy để từ từ điều tra. Bọn họ lại không ngu, tự nhiên sẽ lựa chọn ngụy trang và lau dấu vết."
"Vậy là cậu đang cố tình tàn sát kẻ vô tội sao?" Sắc mặt Mộc Vương xanh mét, tràn đầy tức giận.
"Vô tội..." Hứa Thâm cười khẽ một cái, lại nhẹ giọng nói: "Trong số những người đang ngồi ở đây, có ai dám nói bản thân chết là vô tội? Tôi không tìm thấy người hãm hại tôi, cho nên… tôi chỉ có thể giải quyết hết thảy các mối nguy hiểm tiềm tàng. Chỉ cần hủy diệt tất cả là được."
"Hội Truy Quang không cần nhiều... cá tạp như vậy."
Nghe giọng ngạo mạn mà lạnh lùng như thế, vẻ mặt các thủ lĩnh khác lập tức biến sắc, ai nấy đều kinh sợ nhìn về phía Hứa Thâm.
Thiếu niên này lại muốn giải quyết tất cả bọn họ?
Đây tuyệt đối là nổi điên rồi!
"Cá tạp? Mày còn nói chúng tao là cá tạp?" Có thanh niên vừa nghe nói thế, lại không khỏi bật cười, trong đôi mắt lóe hàn quang: "Bọn họ không hề phòng bị, mới trúng đòn đánh lén của mày. Theo tao, mày đi nội thành một chuyến, chẳng những bị người ta cạo sạch tóc trên đầu, còn làm hỏng cả não luôn rồi."
"Xem ra cậu ta đã không thể khống chế được nữa, cũng không tự hiểu được bản thân muốn làm gì. Theo tôi, hay là xử quyết đi." Một lão già khác thở dài nói, với khuôn mặt đầy bất đắc dĩ và bi thương
"Viên Viên tỷ, cô có thể lui ra trước." Hứa Thâm nhìn Chu Viên Viên.
Cô ấy chính là người hắn tin tưởng sẽ không hãm hại mình. Đôi bên không có ý lợi xung đột với nhau, hơn nữa coi như lúc trước, cô ấy cũng có chút chiếu cố hắn.
Chu Viên Viên khẽ giật mình, ánh mắt hơi lóe sáng. Cô là người duy nhất không rút vũ khí sau khi Hứa Thâm bạo phát giết người, chỉ lui ra một bên, tránh xa chiến trường bên ấy, lúc này, nghe được lời nói của Hứa Thâm, cô chỉ im lặng, không nói gì.
Hứa Thâm cũng không nói thêm. Hắn biết, trong loại tình huống này, cô ấy không thể tỏ thái độ được, ánh mắt hắn lập tức chuyển về phía Mộc Vương, nói: "Hy vọng anh đừng nhúng tay vào chuyện này. Anh đã không thể làm chủ thay tôi, vậy để tôi tự làm chủ."
Sắc mặt Mộc Vương cực kỳ khó coi, lại gằn giọng nói: "Tốt nhất là cậu hãy dừng tay lại. Tôi không muốn giết cậu, cậu cũng đừng làm chuyện dại dột nữa!”
Hứa Thâm chăm chú nhìn gã một cái, chợt nở nụ cười.
Vèo!
Bóng dáng hắn lao ra, giết về phía một trung niên ở gần đó nhất.
Đối phương đã sớm có phòng bị.
Dù Hứa Thâm đánh lén cực kỳ đột ngột, nhưng gã đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, chỉ thoáng cười lạnh một tiếng, xương cốt toàn thân đột nhiên to ra, thân hình bành trướng.
Thể trạng từ khoảng 1.8 mét tăng đến 2.5 mét, thân hình như người khổng lồ, đầy những vân thịt kì lạ,trông cực kỳ thô ráp, nặng nề.
"Muốn chết! !" Bỗng nhiên gã vung kiếm. Người trung niên này thuộc hệ cường công, một khi chém giết chính diện, gã không sợ bất cứ ai!
Mang theo tiếng âm bạo, đao phong trong tay gã chém xuống.
Nhưng bóng dáng Hứa Thâm lại như cá mực, cực kỳ trơn nhẵn, trực tiếp tránh thoát đi, tốc độ nhanh như ảo ảnh, khiến cho gương mặt người trung niên nọ biến sắc.
Gã vội vàng muốn biến ảo đao phong, nhưng ngay vào lúc ấy, đột nhiên đôi mắt gã bắt gặp ánh nhìn của Hứa Thâm từ đằng sau lớp mặt nạ kia.
Ánh mắt lạnh như băng như nhìn một vật chết.
Ánh mắt tựa như đã biến thành thực chất, ghim thẳng vào trong đầu gã, bộ não thoáng run rẩy không ngừng, trước mắt gã chợt hiện ra hình ảnh người vợ đã chết.
Cô ấy với toàn thân đầy máu, đẹp đẽ mà bi thương, đang nhìn chăm chú vào gã.
Hốc mắt trung niên nọ lập tức đỏ lên, trong cổ họng thô to bằng bắp đùi người bình thường, chợt phát ra một tiếng gầm như dã thú.
“Phốc” một tiếng.
Đao phong xẹt qua, tiếng gầm đột nhiên ngưng bặt.
Trong mắt người khác, người trung niên nọ vừa công kích được một nửa bỗng nhiên toàn thân cứng đờ tại chỗ, tựa như vừa mới xuất thần. Và chỉ trong một khoảnh khắc xuất thần ấy, đao phong của Hứa Thâm lại trực tiếp chém đứt đầu gã.
Cái đầu rời khỏi cổ, đau đớn kịch liệt ập tới. Ngay lúc này, cô vợ với toàn thân đầy máu đang hiện ra trước mắt người trung niên, lại biến thành dáng vẻ của thiếu niên kia .
Cũng tại thời khắc này, phẫn nộ và thống khổ vốn ngập tràn trong mắt lão, bỗng trở thành mờ mịt.
Vì sao...
Ta đã...chết rồi sao?
Là em đang giúp hắn, phải không?
Có phải em vẫn trách anh... Ngày đó không nên nổi giận?
Ý niệm đứt quãng, xẹt qua trong đầu gã, cuối cùng đôi mắt nhắm lại.
Vị thủ lĩnh thứ ba ngã xuống!
Mọi người đều kinh hãi.
Phải biết rằng, trong số các thủ lĩnh đang có mặt ở đây, vị thủ lĩnh trung niên này cũng là một người quyền thế. Ngày thường, lời nói của gã rất có trọng lượng và trang nghiêm, không nghĩ tới hôm nay, ngay khi hai người vừa đối mặt, gã lại bị Hứa Thâm trực tiếp xóa sổ rồi.
Nếu nói lúc trước Hứa Thâm đánh lén, mới giết được hai vị thủ lĩnh không hề phòng bị kia, thì vị thủ lĩnh vừa nãy chính là công kích chính diện!
Vào giây phút này, bỗng nhiên mọi người vừa chợt nhớ ra, không một người nào trong số bọn họ, hay biết năng lực của Hứa Thâm là gì?
Vèo!
Bóng dáng Hứa Thâm nhoáng lên một cái, hắn đã giết về phía vị thủ lĩnh thứ tư.
Đây là người phụ nữ quyến rũ, ấm áp đã biểu lộ ra vẻ thân thiện lúc trước.
Nhưng Hứa Thâm có thể nhìn ra, tình cảm trong mắt đối phương chỉ toàn là giễu cợt.
Vừa nãy, sau khi hắn bùng nổ, giết chết hai người khác, thì ngoại trừ kinh ngạc, thứ cảm xúc đong đầy trong mắt đối phương chính là một loại bệnh trạng cuồng nhiệt nào đó.
"Cậu sẽ ra tay với tỷ tỷ sao?" Người phụ nữ quyến rũ nhìn thấy Hứa Thâm đánh tới, đôi mắt thoáng hiện chút thâm thúy, mềm nhẹ nói: "Vậy cậu sẽ chết rất thảm đấy."
Bỗng nhiên thân thể cô ta cấp tốc lui về phía sau, biểu cảm trên mặt lạnh nhạt mà tao nhã, ngón tay nhẹ nhàng chỉ về phía trước: "Những người đàn ông đáng yêu, phải giao cho các anh rồi."
Bỗng nhiên trong văn phòng vang lên một đợt cuồng phong gào thét.
Ở trong mắt Hứa Thâm, vừa xuất hiện ra từng bóng người trong suốt. Tất cả đều là bóng dáng đàn ông, có người mập mạp, cũng có người gầy, phần lớn trong đám người này đều dưới 40 tuổi, nhưng cũng có thiếu niên mười mấy tuổi.
Lúc này, tất cả bọn họ đều đang phẫn nộ, vọt thẳng về phía Hứa Thâm.