Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 408 - Chương 408. Chiến Đấu Kịch Liệt!

Chương 408. Chiến Đấu Kịch Liệt! Chương 408. Chiến Đấu Kịch Liệt!

Hứa Thâm không khỏi nghĩ tới Mặc Hải Minh, người hầu hết lòng của Mặc gia, kẻ đã bị hắn chém giết trong động khư.

Chỉ là... Những người này mỏng manh hơn vị "Ca ca" bên người Mặc Hải Minh kia… nhiều lắm.

"Cô trốn không thoát đâu..." Hứa Thâm nhẹ giọng nói.

Bỗng nhiên một bóng người khá giống một thanh niên nào đó, vừa thoát khỏi cơ thể hắn. Đối phương trực tiếp lao về phía nhóm đàn ông trước mặt. Thoạt nhìn đôi bên không có khác biệt gì quá lớn, nhưng vừa đụng vào nhau, đã lộ ra chênh lệch.

Thanh niên nọ như sói nhập đàn dê, cánh tay điên cuồng múa may, xé xác đám đàn ông kia.

Ở trước mặt thanh niên nọ, đám đàn ông kia chỉ như những tờ giấy yếu ớt.

"A..." Người phụ nữ quyến rũ chợt ôm đầu, hốc mắt trào ra máu loãng, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn Hứa Thâm: "Làm sao cậu lại có nhiều tinh thần lực đến vậy?!"

"Đó không phải tinh thần lực của tôi..." Hứa Thâm mỉm cười tiếp cận: "Đó là 'Ca ca' của người khác ."

“Phốc” một tiếng, kiếm phong trong tay hắn lập tức xẹt qua, chặt đứt cái đầu của người phụ nữ quyến rũ nọ, vầng trán xinh đẹp bay ra.

Hứa Thâm không dừng lại, hắn trực tiếp chuyển hướng giết về phía một thanh niên khác.

Thanh niên kia lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Gã vội vàng ra tay, chỉ thấy hai tay gã hung hăng vung chém, đao phong sắc bén vô hình lập tức xuất hiện trong không khí xung quanh, nhanh chóng tụ tập lại, dồn dập chém về phía Hứa Thâm.

Gã thuộc hệ thao túng, có thể điều khiển lực lượng của gió.

Lúc này, làn gió tụ tập ở hai bên, hóa thành vô số đao phong sắc bén và gai nhọn, cùng lúc đâm về phía Hứa Thâm.

Đây được coi là một loại năng lực cực mạnh, suy cho cùng đao phong cũng vô hình, không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nếu đối mặt với giai đoạn đầu, chỉ vẻn vẹn là một ý niệm, gã cũng có thể tàn sát mấy chục tới hàng trăm người… có lực lượng tuyệt đối nghiền áp.

Nhưng Hứa Thâm lại có thể nhìn thấy.

Từ sau khi quyền trọng của mặt nạ tăng đến 4, Hứa Thâm phát hiện, ngoại trừ tăng phúc cảm nhận, chiếc mặt nạ này còn mang theo một loại năng lực thăm dò đặc biệt nào đó.

Như bán thấu thị (nửa nhìn xuyên), nhìn đêm… chúng đều là năng lực mới được gia tăng của mặt nạ.

Và những luồng đao gió này, dù trong suốt vẫn có thể bắt giữ được một chút dấu vết mỏng manh.

Sau khi khư binh mảnh da màu đen biến dị, nó trực tiếp được Hứa Thâm sử dụng để che đi phần cổ, bao trùm những nơi mà chiến giáp không thể che phủ được, tiếp theo Hứa Thâm lập tức giết tới.

Bóng dáng hắn lao tới cực nhanh, không chút thua kém năng lực giả hệ cường công loại tốc độ.

Đây là biểu hiện của khư lực sau khi được tinh lọc, đồng thời cũng là điểm mạnh mẽ của bí thuật. Nó giúp hắn đạt được tăng phúc thật lớn, và trên một trình độ nào đó, đã thu hẹp lại chênh lệch giữa hắn và những năng lực giả hệ khác.

Đao gió hỗn loạn, chém lên chiến giáp bên ngoài thân thể Hứa Thâm, không gây ra thương tổn quá lớn, chỉ có lực trùng kích vẫn kéo dài liên miên không dứt, là thứ không thể nào ngăn cản nổi.

Tuy công kích của hệ thao túng cực kỳ quỷ dị, qua lại vô tung, như ánh sáng, gió, ngọn lửa… thậm chí có người còn có thể thao túng ý thức của người khác, nhưng tất cả bọn họ đều có chung một đặc điểm, cũng có thể gọi là nhược điểm, chính là phạm vi càng lớn, lực sát thương càng yếu, điển hình là loại đao gió này, trừ phi là công kích theo dạng tương đối đặc thù nào đó, hoặc là công kích tập trung.

Bên trong màn phong nhận hỗn loạn nọ, có ẩn giấu ba mũi nhọn được thanh niên kia dốc toàn lực ngưng tụ lại, chúng liên tiếp vọt về phía Hứa Thâm, nhưng đáng tiếc, đều bị hắn tránh được.

Công kích thất bại, sắc mặt thanh niên chợt biến đổi, gã vội vàng lui về phía sau.

Phốc!

Ngay khi Hứa Thâm sắp tới gần người thanh niên trước mắt, bỗng nhiên một người thanh niên khác ở bên cạnh trực tiếp ra tay, đao phong gào thét, lập tức bức lui hắn.

Thanh niên ấy lộ ra sắc mặt âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm. Chỉ một chớp mắt, đôi con ngươi đã biến thành màu xanh thẫm, cả người xuất hiện bộ lông rậm rĩ màu đen, như một con dã thú đứng thẳng.

Hứa Thâm lập tức thay đổi mục tiêu, chém thẳng về phía gã.

Rất đột ngột, thanh niên này nhắm mắt, lỗ tai thật dài khẽ rung rung, tựa như người này muốn dùng thính giác để nắm bắt hành động của Hứa Thâm, sau đó nhanh chóng vung kiếm.

Trong khoảnh khắc này, Hứa Thâm bỗng phát hiện, hắn không thể khởi động năng lực Khư Nhãn trí huyễn của mặt nạ, tựa như năng lực của đối phương có chút đặc thù, nhưng công kích trên tay hắn vẫn không chút do dự đánh tới. Và trong khoảnh khắc sinh tử ấy, trên bàn tay hắn xuất hiện bao tay huyết sắc.

Kiếm phong đang lao về phía trước, bỗng nhiên lại dùng một loại tốc độ càng nhanh hơn chém tới, phá tan không khí, vang lên tiếng âm bạo.

Lỗ tai thanh niên kia thoáng rung động, gã muốn vung kiếm, nhưng đao phong trên tay gã chỉ đi được nửa đường, còn đao phong trên tay Hứa Thâm đã chém đứt đầu gã, trực tiếp bổ thẳng vào trong ngực.

Thanh niên nọ giật mình mở mắt, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.

Hứa Thâm rút kiếm rất nhanh, xoay người lại chém ra một kiếm, đứt eo.

Làm xong hết thảy những việc này, bóng dáng hắn vẫn không dừng lại.

Hắn mau chóng lướt qua thân thể chưa kịp ngã xuống của thanh niên kia, đi tới trước mặt thanh niên điều khiển gió đang trốn sau lưng gã, một kiếm đâm thủng ngực.

Sắc mặt thanh niên nọ chuyển thành trắng bệch, gã gắt gao nắm lấy kiếm phong của Hứa Thâm, ánh mắt lộ ra dục vọng cầu sinh mãnh liệt.

Cuồng phong vẫn đang gào thét chung quanh, phong lực uốn lượn cô đọng tựa như nanh vuốt, trực tiếp đi tới vây quanh Hứa Thâm từ phía sau lưng, hệt như một cái miệng kỳ quái dữ tợn, muốn một ngụm nuốt sạch hắn.

Ánh sáng lạnh thoáng chớp động trong đôi mắt Hứa Thâm, mở ra Khư Nhãn Trí Huyễn.

Ở trong mắt thanh niên nọ, Hứa Thâm phía đối diện bỗng biến hóa thành một dáng vẻ khác, đó là một cô gái dung mạo bình thường, trên mặt có tàn nhang.

Lúc này, trước ngực cô gái kia vừa bị kiếm phong xỏ xuyên qua, vẻ mặt đầy đau thương mà bình tĩnh đến lạ thường, chăm chú nhìn vào gã.

Bỗng nhiên trong hốc mắt thanh niên nọ phun ra hai hàng lệ nóng, gã thoáng run rẩy, chậm rãi thu hồi thanh kiếm trong tay.

‘Anh không cố ý ... Anh thực sự không...’

Bình Luận (0)
Comment