Cơn lốc xoáy dữ tợn đang uốn lượn sau lưng Hứa Thâm cũng dần dần lui trở về, mà cùng lúc đó, Hứa Thâm lại trực tiếp rút thanh kiếm đang cắm trên ngực gã ra.
Thanh niên nọ bị đau đớn kịch liệt kích thích, cuối cùng cũng thoát khỏi ảo cảnh mê hoặc.
Con ngươi gã lập tức co rụt lại, vội vàng rống giận giết về phía Hứa Thâm.
Nhưng cơn gió lốc ở sau lưng gã còn chưa kịp gào thét, Hứa Thâm đã vung kiếm lên, chặt đứt cái đầu kia.
Biểu cảm không cam lòng, hai hàng lệ nóng, vẻ mặt đầy thống khổ… đã vĩnh viễn đọng lại trên gương mặt ấy, cái đầu lăn lộn vài vòng, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh chân ghế sofa.
"Dừng tay! !" Một đợt âm thanh trầm thấp như dã thú, truyền đến từ sau lưng Hứa Thâm, đó là giọng nói của Mộc Vương, nhưng khác với chất giọng nhã nhặn bình thường, lúc này, giọng nói của gã có thêm vài phần khàn khàn, ẩn chứa phẫn nộ đã lên tới cực hạn.
Hứa Thâm quay đầu lại, lập tức thấy được vẻ mặt dữ tợn và phẫn nộ của Mộc Vương, gã đang đi từng bước một về phía hắn.
Khư lực mạnh mẽ trực tiếp xé toang lớp áo khoác trên người Mộc Vương, để lộ ra bộ nhuyễn giáp màu xanh tinh nhuệ bên trong. Hiển nhiên gã cũng giống Hứa Thâm, là loại người quanh năm suốt tháng luôn mặc trang phục tác chiến.
Hứa Thâm cầm kiếm phong trong tay, bình tĩnh nhìn Mộc Vương, nói: "Anh định báo thù cho đám cá tạp ấy sao? Nhưng bọn họ đều đã chết, không còn chút giá trị nào nữa rồi."
"Có giá trị hay không, phải do tôi nói mới tính, nơi này... Là địa bàn của tôi! !" Mộc Vương nổi giận gầm lên một tiếng, bỗng nhiên xông tới công kích Hứa Thâm.
Bóng dáng gã tựa như một cơn gió xoáy màu xanh, một cước đạp ra, lập tức trốn vào Khư giới, trên bàn tay xuất hiện khư binh quyền kiếm (Quyền kiếm : 拳剑 là một loại vũ khí đặc thù của Ấn Độ, rất ít gặp ở bên ngoài, cấu tạo của nó bao gồm một khung vuông làm phần bao tay, bàn tay người dùng sẽ cầm lấy thanh ngang gắn trên khung vuông ấy, phía trên khung vuông đương nhiên là một thanh kiếm, có rất nhiều loại quyền kiếm được làm cực kỳ hoa lệ như đồ trang sức), hung hăng đâm về phía Hứa Thâm.
Ánh mắt Hứa Thâm ngưng lại, khư lực tụ tập trong đôi mắt, hắn vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Mộc Vương lướt tới cực nhanh, nhìn qua hoàn toàn khác biệt với hành động chậm chạp của những người khác.
Hắn lựa chọn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, rồi ngay trong khoảnh khắc Mộc Vương tới gần, mới đột ngột phát động Khư Nhãn Trí Huyễn.
Nhưng … phát động thất bại rồi.
Hứa Thâm không cảm giác được tinh thần lực của mình xuyên thấu vào trong đại não của đối phương, ngược lại, nó đã bị một thứ gì đó ngăn cách.
Hắn không sững sờ, bởi vì ngay trong giây phút phát động thất bại, hắn đã thông qua bao tay tăng phúc, ngang nhiên xuất kiếm chém tới rồi.
“Tranh” một tiếng, kiếm phong giao qua, va chạm phát ra âm thanh chói tai, sắc nhọn
Thân thể Mộc Vương lui ra phía sau một bước, chợt như tên rời cung phóng tới, thế công như mãnh hổ, kéo dài không dứt.
Hứa Thâm cũng không thở dốc, lại vung kiếm hung hăng chém qua.
Phanh! Phanh! Phanh!
Chỉ ba giây ngắn ngủi, hai người đã giao phong tới bảy, tám lần.
Va chạm mãnh liệt, nếu cuộc chiến diễn ra tại văn phòng trong hiện thực, loại công kích này đủ để xé nát toàn bộ mọi thứ.
Nhưng lúc này hai người đang ở trong Khư giới, và những vật phẩm tại hiện thực như sofa, bàn ghế… trong văn phòng, không thể làm phiền tới bọn họ được.
Theo quá trình giao phong kịch liệt, vẻ phẫn nộ trong mắt Mộc Vương dần chuyển thành kinh hãi.
Trên thực tế, ngay từ khi Hứa Thâm chém giết sáu vị thủ lĩnh kia, gã đã nhìn ra một chút năng lực của hắn rồi, lực bộc phát rất mạnh, còn kèm theo loại năng lực có thể ảnh hưởng tới tinh thần.
Đây cũng là nguyên nhân mấu chốt khiến hắn có thể chém giết người phụ nữ quyến rũ kia, đồng thời cũng là nguyên nhân làm cho những vị thủ lĩnh khác thất thần trong lúc giao chiến.
Chỉ là… gã không nghĩ tới sức bền của Hứa Thâm cũng dũng mãnh như thế.
Hắn liên tục bùng nổ toàn lực vẫn không có dấu hiệu xuống sức, mỏi mệt. Đổi lại là người bình thường khác, khư lực trong cơ thể đã sớm tiếp cận trạng thái khô kiệt từ lâu, nhưng Hứa Thâm lại có thể kéo dài vừa nhanh vừa mạnh, hơn nữa mỗi lần lực lượng đều liên tiếp cực nhanh, chẳng lẽ hắn là cấp hai cực hạn?
“Phanh” một tiếng, kiếm phong va chạm, thân thể Mộc Vương lại bị bức lui.
Gã thoáng cảm thụ cánh tay hơi run lên của mình, ánh mắt lập tức thâm trầm nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt, lửa giận trong lòng đã hoàn toàn bị dập tắt.
"Cậu là người của Giang gia, tôi không muốn giết cậu nhưng cậu đừng có quá đáng!" Mặt Mộc Vương trở nên âm trầm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến gã không có tiếp tục, dù gã nhìn ra chiến lực của Hứa Thâm rất mạnh, vượt xa thống lĩnh khác, nhưng... Gã tin tưởng nếu bản thân toàn lực bùng nổ, vẫn có thể chém chết Hứa Thâm.
Nhưng chính vì tấm mặt nạ kia mới khiến gã không lựa chọn cách liều mạng như vậy.
Hứa Thâm nhìn lỗ hổng trên kiếm phong.
Hiển nhiên trong quá trình giao phong liên tiếp, thanh kiếm cứng rắn sắc bén này đã hư hỏng, đúng như lời Mộc Vương từng nói: cứng quá dễ gãy.
Bên trên đã xuất hiện khiếm khuyết.
Ngược lại, thanh quyền kiếm trong tay Mộc Vương, vẫn hoàn hảo không tổn hao gì như cũ, chênh lệch giữa hai món binh khí vừa nhìn là hiểu.
"Tôi vốn không phải người của Giang gia, chiếc mặt nạ này được người khác tặng cho." Ánh mắt Hứa Thâm vẫn duy trì bình tĩnh, không hề có ý định kéo tấm da hổ Giang gia, thêm nữa, đối mặt với Mộc Vương trước mắt, hắn cảm thấy ban thân còn không cần Giang gia làm chỗ dựa.
Huống chi có một số việc, mình càng thẳng thắn, người khác lại càng không tin.
Mộc Vương nghe xong những lời Hứa Thâm nói, ánh mắt lộ ra hàn ý, hiển nhiên gã hoàn toàn không tin tưởng lời nói này.
Theo những gì gã nghĩ, Hứa Thâm chính là quân cờ bí mật được Giang gia chôn giấu tại thành Để này.
Trên thực tế, nếu Hứa Thâm nói hắn nhặt được chiếc mặt nạ này, có lẽ gã sẽ tin tưởng một chút, nhưng hắn lại nói được người tặng cho... Người nào trong Giang gia lại đưa phần vinh dự tối cao này tặng cho người khác?
"Theo tôi được biết, hiện giờ tình thế của Giang gia các người cũng không lạc quan. Vậy mà hiện giờ cậu vẫn dám đi đắc tội với chúng tôi, chẳng lẽ cậu còn muốn bước vào nội thành một lần nữa?" Mộc Vương hướng ánh mắt âm trầm nhìn Hứa Thâm.