"Vì sao lại là đắc tội, mà không phải trợ giúp?" Ánh mắt Hứa Thâm vẫn rất bình tĩnh, hắn thong thả mở miệng nói: "Chẳng lẽ việc tôi vừa làm không phải thay người trong hội quét dọn cá tạp, giảm bớt rác rưởi hay sao? Có vẻ như anh nên cảm tạ tôi mới đúng. Sau này, chuyện bọn họ có thể làm, tôi đều xử lý tất cả, địa bàn của bọn họ sẽ thuộc về tôi, tiền lời của hội Truy Quang sẽ không thay đổi, thứ cống hiến cho nội thành, cũng không giảm bớt, một khi đã như vậy, chúng ta cần nhiều người rảnh rỗi như vậy để làm gì? Mỗi lần họp hành, anh nghe mấy con cá tạp này nhiều lời vô nghĩa như vậy, không chán tai sao?”
“Về phần nội thành..." Nói đến đây, ánh mắt Hứa Thâm lập tức trở nên lạnh lùng, hắn nhìn chăm chú vào đối phương: "Lúc trước tôi bị mang đi điều tra, bởi vì từng hãm hại giết chết người của giáo hội Nguyệt Quang. Đó là người nội thành, bọn họ mới ra mặt tính sổ, nhưng những kẻ này... Cũng xứng để giáo hội Nguyệt Quang ra mặt xử lý sao?"
Mộc Vương nghe được những lời nói của Hứa Thâm, sắc mặt khẽ biến, nhưng gã biết, đúng là người nội thành bên kia sẽ hoàn toàn không thèm để ý tới những chuyện Hứa Thâm đã làm.
Thống lĩnh trong hội ở thành Để chết thì cứ chết, bọn họ đều là người được mời chào từ thành Để, có chết cũng chẳng có gì quan trọng, nếu gã báo cáo lên trên, ngược lại sẽ bị đại nhân vật nội thành truy cứu trách nhiệm là gã không biết cách quản lý.
Thậm chí bọn họ còn cho rằng, chỉ một chút chuyện như vậy gã cũng báo cáo lên trên, là bản thân gã vô dụng, không có tài cán gì.
Không một ai hiểu rõ thái độ và sự ngạo mạn của những người đó hơn Mộc Vương, nhưng gã không ngờ Hứa Thâm cũng có thể nhìn ra điểm ấy, rồi cũng vì vậy mà hắn có gan càn rỡ hành hung tới mức này.
Hứa Thâm trực tiếp giết đi sáu vị thống lĩnh ngay tại văn phòng, trong khi ban đầu hội Truy Quang cũng chỉ có chín vị thủ lĩnh.
Trừ Mộc Vương, chính là 8 vị.
Hiện giờ cùng một lúc có sáu vị chết đi, nghĩa là trong văn phòng chỉ còn lại ba vị, lần lượt là Chu Viên Viên, cùng với vị thanh niên đầu lĩnh được đề bạt lên làm thủ lĩnh cùng đợt với Hứa Thâm, sau khi động khư chấm dứt kia.
Còn một lão giả khác.
Lúc này, sau khi ba người bọn họ nghe được đoạn đối thoại giữa Hứa Thâm và Mộc Vương, sắc mặt tất cả đều biến hóa.
Trên thực tế, hoặc nhiều hoặc ít bọn họ đều có chút hiểu biết về chuyện Hứa Thâm đã làm, lúc trước Hứa Thâm muốn che giấu đi, nhưng không hiểu vì sao lần này, hắn lại trực tiếp thẳng thắn nói ra như vậy.
Và chuyện hắn hãm hại giết chết mấy người của giáo hội Nguyệt Quang là chuyện từ khá lâu trước kia rồi
Khi đó Hứa Thâm vẫn là trảm khư giả giai đoạn đầu?
Mà đám người bị hãm hại giết chết kia chính là một tiểu đội hình thái thứ hai của nội thành đó!
Ba người càng nghĩ càng kinh hãi, thiếu niên trước mắt đúng là kẻ to gan lớn mật. Ngay cả chuyện đó hắn cũng làm thì còn chuyện gì hắn không dám làm nữa?
"Nghĩa là trước khi cậu ra tay, trong đầu đã nghĩ xong xuôi mọi chuyện rồi?" Mộc Vương lạnh lùng nhìn Hứa Thâm, nói: "Nhưng cậu có biết mỗi một vị thống lĩnh phụ trách khu vực lớn đến mức nào hay không? Chỉ dựa vào một mình cậu… đúng là chiến lực của cậu mạnh hơn bọn họ, nhưng cậu chỉ có một mình sẽ làm được bao nhiêu chuyện đây? Một người không thể phân thân được, chẳng lẽ cậu muốn bất cứ chuyện gì cũng cần cậu trực tiếp ra mặt?"
"Không thử làm sao biết không được?" Hứa Thâm lạnh lùng nói.
Mộc Vương bị lời nói này chọc tức đến nở nụ cười, nhưng gã không tranh cãi. Chuyện đến nước này rồi, người đã bị Hứa Thâm giết hết, dù Hứa Thâm không làm được, gã cũng phải cử Hứa Thâm đi làm.
Trước mắt, gã không tìm được người khác có thể thay thế.
Nói nữa, bên trên chỉ nhìn công trạng, cũng mặc kệ nguyên nhân quá trình.
Sáu vị thống lĩnh tử vong, có thể cục diện do hội Truy Quang nắm trong tay sẽ sụp đổ, nhưng gã phải ổn định.
Và hiện giờ, có giết Hứa Thâm cũng không làm nên chuyện gì.
"Được, vậy cậu cứ đi thử xem, nếu không được, đừng trách tôi không nể mặt Giang gia!" Mộc Vương cười lạnh nói.
"Giang gia cũng chẳng cần anh nể mặt." Hứa Thâm lạnh lùng nói: "Đại thủ lĩnh, anh cứ làm tốt công việc người đại diện của anh là được, sau này hội Truy Quang chỉ cần một thống lĩnh như tôi là đủ, có chuyện gì, tôi sẽ trực tiếp phản hồi lại cho anh, anh cũng chỉ cần giao tiếp với một mình tôi là được."
Sắc mặt ba người bên cạnh khẽ biến, ý tứ của Hứa Thâm là muốn cướp đoạt thân phận thống lĩnh của bọn họ ư?
"Cậu có ý gì?" Mộc Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Thâm: "Cậu muốn một mình nắm toàn quyền điều khiển mọi chuyện trong hội?"
"Không, là chúng ta chia nhau." Hứa Thâm mỉm cười nói.
Mộc Vương nhìn chăm chú Hứa Thâm một lát, lại nói: "Cậu có biết mình đang nói cái gì hay không?"
"Tôi rất rõ ràng." Hứa Thâm cũng nhìn chăm chú vào Mộc Vương, nói: "Anh cảm thấy thế nào?"
Mộc Vương nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Hứa Thâm, một lúc lâu sau, gã chậm rãi thu hồi ánh mắt, nói: "Cứ để xem trước đi. Cậu tự đại như thế, tôi muốn nhìn xem cậu có thể chống đỡ toàn bộ cục diện hay không, nếu không làm được, kết cục của cậu cũng giống sáu người kia thôi. Nếu không tin, cậu có thể thử xem."
Hứa Thâm mỉm cười, nói: "Vậy đến lúc đó, chúng ta lại nói sau."
Mộc Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó gã liếc mắt nhìn ba người bên cạnh một cái, nói: "Đừng thất thần nữa, mau lấy khư binh trên người bọn họ ra, cầm đi đăng ký một chút. Nếu có thể sử dụng, mấy người cứ trao đổi mà dùng, coi như có thể gia tăng một chút lực lượng. Về phần thi thể, gọi người vào xử lý nhanh đi."
Ba người bọn họ nhìn thấy Mộc Vương đã thỏa hiệp, tất cả đều giữ im lặng.
Không một ai trong đám bọn họ biết được thực lực chân chính của vị đại thủ lĩnh này, nhưng tất cả đều biết, đối phương rất mạnh, và bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của người này.
Bởi vì gã, rất có thể là hình thái thứ hai cực hạn, nắm giữ trạng thái khư lực cực hạn.
Nhưng thật không ngờ, dưới quá trình Hứa Thâm bức bách, đối phương lại cam tâm tình nguyện phá vỡ bố cục của hội Truy Quang.